Tôn Nhất Kiêu không biết suy nghĩ của Tô Bằng, tiếp tục nói:
"Ta vốn muốn để ngươi tru sát trang chủ Cổ Kiếm của Cổ Kiếm sơn trang, hắn cũng tham gia trong vụ hành hạ người khác đến chết kia, nhưng không ngờ trưa hôm nay ta lại nhận được tin tức Cổ Kiếm sơn trang bị người đánh lén ban đêm, Cổ Kiếm cũng chết trong trang, bị bêu đầu... Còn những kẻ tham gia vào vụ án đó đều bị kẻ ta cứu được năm đó giết rồi, còn lại cũng chỉ có đại thống lĩnh Hắc Thủy quân kia: Lô Khiếu Thiên."
“Ồ? Tôn tiên sinh cùng người được cứu năm đó có liên hệ gì?"
Tô Bằng nghe xong, bất động thanh sắc hỏi Tôn Nhất Kiêu, Tôn Nhất Kiêu này âm thầm tìm suy nghĩ, nếu vậy Tạ An lén lút cùng Tôn Nhất Kiêu này lui tới, lại không báo cho hắn. Vậy người hầu kia không cần phải nghỉ.
“Cũng không phải Cũng không phải, ta tự có mạng lưới tin tức của mình, không phải là Tôn mỗ kiêu ngạo, kinh doanh kinh doanh mấy năm nay, cho dù không dùng thân phận của Lục Tam Bình, mạng lưới tin tức của ta so với người khác cũng mạnh gấp mười lần."
Tôn Nhất Kiêu cười ngạo nghễ nói với Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ gật đầu, giờ mới thôi hỏi nữa, hết thảy đều đúng rồi.
Khi Tạ An cùng hắn nói rõ tình huống năm đó cũng nhắc tới trong số những kẻ tham gia hành hạ, giết người tại mật thất ở địa lao năm đó có một người mang mặt nạ, không biết là kẻ nào, bây giờ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3249970/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.