Cô từ từ tiến vào bên trong ngồi xuống bên cạnh giường của Tiêu Hà cô ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt điển trai của anh không ngờ đến lúc ngủ vẫn còn đẹp mê hồn như vậy
Nếu anh bỏ được cái tính chăng hoa đi thì có phải tuyệt vời lắm không?
Nhưng cô đâu biết anh vốn là một tảng băng lạnh. Anh dùng sự chăng hoa để lừa dối bản thân rằng người con gái anh yêu nhất định quay trở về cô ấy sẽ cảm nhận được sự thay đổi của anh mà vì anh ở lại
“Này…. Mau dậy đi này”
Tiêu Hà đang trong giấc ngủ thù nghe thấy một giọng nói ngọt ngào văng vẳng bên tai. Anh chợt bừng tỉnh mở mắt ra anh thấy một gương mặt xinh đẹp khả ái thuần khiết đang nhìn anh
“Sao cô lại ở đây? Ồ có phải là nhớ tôi rồi không?”
“Nhớ cái đầu anh. Tôi mang cơm đến cho anh mau ra ăn đi cho nóng”
Nhớ nhung gì tầm này cô đêm cơm cho anh cũng chỉ vì cô cảm thấy áy náy muốn chuộc lỗi với anh
“Lại đây ngồi đi…tuy có hơi đạm bạc nhưng rất đầy đủ dinh dưỡng anh nên điều chỉnh lại chế độ ăn cho phù hợp đi”
“Quan tâm tôi vậy sao? “
“Đúng nếu để anh chết thì ai sẽ trả lương cho tôi”
Thấy cô gái nhỏ thẳng thắn như vậy anh bất giác mà cười lớn
“Cô tham tiền quá rồi đấy”
“Đương nhiên sống không tiền thì sẽ chết…nói vừa thôi anh mau ăn thử đi”
Tiêu Hà nghe lời cô nếm thử ít đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-duc/3085314/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.