Chương trước CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 CHƯƠNG 5 CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 7 Chương 8 CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 10 CHƯƠNG 11 CHƯƠNG 12 Chương 13 CHƯƠNG 14 CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 16 CHƯƠNG 17 CHƯƠNG 18 CHƯƠNG 19 CHƯƠNG 20 CHƯƠNG 21 CHƯƠNG 22 CHƯƠNG 23 CHƯƠNG 24 CHƯƠNG 25 CHƯƠNG 26 CHƯƠNG 27 CHƯƠNG 28 CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 37 CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 Chương 43 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 45 CHƯƠNG 46 CHƯƠNG 47 CHƯƠNG 48 CHƯƠNG 49 CHƯƠNG 50 CHƯƠNG 51 CHƯƠNG 52 CHƯƠNG 53 CHƯƠNG 54 CHƯƠNG 55 CHƯƠNG 56 CHƯƠNG 57 CHƯƠNG 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 CHƯƠNG 63 CHƯƠNG 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 CHƯƠNG 75 CHƯƠNG 76 CHƯƠNG 77 CHƯƠNG 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102
Chương sau
Cô bác sĩ số nhọ kia khi chửi đúng ác ma kết cục đã bị đuổi việc ngay 1 nốt nhạc lại còn bi tước bằng Tiêu Hà mang cục tức đi đến chỗ Lộ Châu nhưng khi nhìn thấy cô anh đã nén cơn giận lại. Anh đẩy cô đến phòng chờ sinh để cô thay đồ và chờ khám “Anh…em đau quá” “Ngoan…thương em” Lộ Châu được đẩy vào phòng khám sau 10’ thì được chuyển luôn vào phòng sinh vì cô đã mở được 9.5 phân Lúc này Lý Hàn và ông nội cũng đã đến. “Con Tiểu Lộ sao rồi” “Cô ấy đang ở phòng sinh” “Cầu mong mẹ tròn con vuông” Suốt 20’ trôi qua vẫn không có đông tĩnh gì. Tiêu Hà cứ đi qua đi lại trước phòng sinh. Thi thoảng lại thò đầu vào ngó mặc dù sẽ không nhìn thấy gì Lộ Châu vì khó sinh mà cô trong quá trình rặn đã kiệt sức mà ngất đi Mọi người đang hỗ trợ giúp cô tỉnh lại để tiếp tục. Lúc này có một vị bác sĩ chuẩn bị đi vào thì Tiêu Hà ngăn lại “Bác sĩ tôi được vào trong không” Vị bác sĩ kia do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cho Tiêu Hà vào Anh mặc đồ bảo hộ đã được khử trùng sau đó tiến vào chỗ Lộ Châu Anh thấy cô đã ngất đi anh vội chạy đến chỗ cô nắm lấy tay cô “Tiểu Lộ em sao vậy? Em tỉnh lại đi” Sau 10’ cuối cùng Lộ Châu cũng tỉnh lại. Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm “Tiêu Phu Nhân cô cố dùng sức một tý nhé” “Được” Tiêu Hà đứng bên cạnh nắm chặt tay Lộ Châu. Lộ Châu gồng mình mà dặn cô la hét để giải toả cơn đau. Tiêu Hà đứng bên chân tay không yên. Anh cực kì sốt ruột “Bé con em cố lên sắp xong rồi…em cố lên cho anh “ Tiêu Hà sụt sịt nước mắt. Anh khóc rồi…thấy người mình thương phải chịu đau đớn như thế anh không kìm lòng nổi Lộ Châu đau đớn la hét tầm 30’ sau cuối cùng cô đã hạ sinh thành công một bé trai kháu khỉnh Các vị bác sĩ ở đó đều chúc mừng cho Lộ Châu. Chưa kịp nhìn mặt bé thì Lộ Cháu đã ngất đi vì kiệt sức Bác sĩ mang đứa bé đi lau qua người rồi mang đến chỗ Tiêu Hà Tiêu Hà cũng chỉ bế nó xong lại đưa lại bác sĩ “Mang nó ra đưa ông bà bên ngoài” Tiêu Hà lúc này chỉ chăm chăm quan sát Lộ Châu Anh ngầm coi đứa bé là kẻ địch của mình.vì nó mà vợ anh phải đau đớn vô cùng Đến nhìn một cái anh cũng không thèm nhìn Lộ Châu được đẩy ra đi bên cạnh là Tiêu Hà. Mọi người đều vui mừng mà chúc mừng nhau Lý Hàn trên tay đang bế cháu nội cùng Tiêu Hà trở về phòng hồi sức “Con trai ra xem cháu nội ta có giống con không này” “Con không ra đâu” “Cái thằng. Ba xem có giống Hà hồi bé không?” “Giống lắm” Tiêu Hà mặc kệ mọi người đang bế bồng cháu đích tôn. Riêng chỉ có Tiêu Hà vẫn túc trực bên cạnh Lộ Châu Mãi một lúc sau Lộ Châu cũng tỉnh dậy. Tiêu Hà vui mừng mà rơi nước mắt “Em cuối cùng cũng tỉnh. Em có biết anh lo cho em thế nào không?” “Có phải bây giờ em không sao rồi không. Đừng khóc nữa” “Anh mà biết đẻ sẽ đau như vậy anh sẽ không để em đẻ đâu” Trời ơi người ta vừa đẻ xong anh nói vậy làm Lộ Châu cười ôm bụng “Con đâu anh?” “Nó ở đằng kia” Lý Hàn thấy Lộ Cháu tỉnh bà nhanh chóng bế đứa bé đến gần Lộ Châu cho cô ngắm nhìn “Hà anh xem con giống anh không này? Anh mau bế con đi” “Anh không bế nó đâu” Lộ Châu khó hiểu mà nhìn anh “Tại nó làm em đau…anh không thích nó” Lộ Châu và Lý Hàn phải lắc đầu ngao ngán “Hazz bế con đi anh chả nhẽ anh lại giận dỗi với đứa bé” “Anh…” “Nào không phải con rất đáng yêu sao?” Lộ Châu phải nói mãi Tiêu Hà mới chịu nhìn đứa bé. Tuy là nó vẫn nhắm mắt nhưng khi được Tiêu Hà bế đứa bé liền mím môi cười “Đó con đang chào anh đó…? Mau đặt tên cho con đi” “Vậy sẽ gọi nó là Tiêu Quốc Bảo đi” “Hay! Quốc Bảo “ “Quốc Bảo? Con chính là báu vật của ba mẹ và cũng là niềm hy vọng sẽ thành đạt vang danh khắp nơi”
Chương trước CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 CHƯƠNG 5 CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 7 Chương 8 CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 10 CHƯƠNG 11 CHƯƠNG 12 Chương 13 CHƯƠNG 14 CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 16 CHƯƠNG 17 CHƯƠNG 18 CHƯƠNG 19 CHƯƠNG 20 CHƯƠNG 21 CHƯƠNG 22 CHƯƠNG 23 CHƯƠNG 24 CHƯƠNG 25 CHƯƠNG 26 CHƯƠNG 27 CHƯƠNG 28 CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 37 CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 Chương 43 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 45 CHƯƠNG 46 CHƯƠNG 47 CHƯƠNG 48 CHƯƠNG 49 CHƯƠNG 50 CHƯƠNG 51 CHƯƠNG 52 CHƯƠNG 53 CHƯƠNG 54 CHƯƠNG 55 CHƯƠNG 56 CHƯƠNG 57 CHƯƠNG 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 CHƯƠNG 63 CHƯƠNG 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 CHƯƠNG 75 CHƯƠNG 76 CHƯƠNG 77 CHƯƠNG 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102
Chương sau