Cả chặng đường về Diệp Sở Noãn vô cùng ngoan ngoãn, cứ ngỡ sẽ làm một giấc an ổn tới sáng ai ngờ lúc anh đi tắm xong thấy trên giường trống không, ném chiếc khăn lau lên sofa bắt đầu đi tìm, say rồi còn chạy đi đâu không biết.
Lúc đi xuống tầng 1 thấy cửa chính vẫn mở liền nghi hoặc, dì Nhan quên khoá cửa?
Bước ra ngoài kiểm tra, ánh mắt anh bất chợt dừng ở phía xa.
Hoá ra Diệp Sở Noãn ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ khi này bây giờ đang ngồi cạnh mấy chậu hoa nhỏ thủ thỉ gì đó. Anh thở dài quay vào lấy áo khoác rồi lại đi ra.
Chùm áo khoác lên vai cô, Diệp Sở Noãn giật mình ngồi bệt xuống đất: “Ai thế?”
“Em đoán xem?”
Diệp Sở Noãn nheo mắt sau đó cô dang tay ôm mấy chậu hoa nhỏ vào ngực: “Ăn trộm! Muốn trộm hoa của ta đúng không?”
Lãnh Nguỵ Thần ăn trộm: “…”
Diệp Sở Noãn đờ người ra vài giây rồi ngây ngốc nói: “À! Nhận ra rồi! Là tên khốn vừa nãy đúng không? Sao nào? Bị bà đây đánh chưa đã à? Có tin bà đánh cho một trận nữa không?”
Chưa kịp đợi đối phương phản ứng cô đã ném toàn bộ số hoa trên tay đi lao như tên bắn về phía đối phương.
“Bịch!”
Diệp Sở Noãn vấp phải chậu cây ngã sấp xuống đất.
Lãnh Nguỵ Thần phì cười kéo cánh tay cô: “Đi đứng nhìn đường! Hiểu không?”
Thấy cô im lặng cúi đầu anh nghi hoặc cúi xuống lại thấy cô vừa hừng hực khí thế giờ lại rơm tớm nước mắt: “Làm sao lại khóc rồi?”
Diệp Sở Noãn nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/400420/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.