Đêm nay họ ngủ lại đây, Diệp Sở Noãn vừa tắm xong tóc còn đang ướt cô vừa lau tóc vừa nhìn bản thân trong gương. Nhớ tới câu nói cuối cùng của Lãnh Tử Thiên: Em mong chị sẽ khiến anh ấy yêu chị!
Yêu sao? Chắc là không thể nào rồi, anh ấy chỉ sợ hận thù chưa đủ thôi.
Sấy tóc khô sau đó Diệp Sở Noãn mới đi ra, anh không có trong phòng chắc là đang ở phòng sách.
Không nghĩ nhiều nữa cô tắt điện định đi ngủ nhưng trời lại nổi cơn như muốn mưa, tiếng sấm sét lớn vang dội cả vùng trời, tia chớp loé lên trong phút chốc rồi dập tắt, Diệp Sở Noãn sợ hãi vội bật đèn lên, đi tới cửa ban công gió lớn như gào thét khiến rèm cửa bay phấp phới cô dùng một tay bịt tai lại sau đó kéo cửa lớn đóng lại rồi kéo rèm cửa lại quay người chui tọt vào trong chăn.
Nếu có người ở đây thì cô sẽ không sợ sấm chớp lắm nhưng bây giờ lại chỉ có một mình trong căn phòng rộng lớn này nói không sợ thì chính là nói dối. Bỗng nhiên cô lại nhớ tới mẹ rồi tự cảm thấy trống vắng bình thường mỗi khi mưa lớn mẹ sẽ đều ở bên cạnh vỗ lưng đưa cô vào giấc ngủ.
Mới nghĩ tới đó khoé mắt đã ươn ướt.
"Đoàng!" Tiếng sấm lớn vang lên, Diệp Sở Noãn hai tay bịt chặt tai vùi mặt vào đầu gối ngồi co người trong chăn.
Thật may là đèn điện ở đây rất tiên tiến những lúc mưa to gió lớn như vậy sẽ không bị mất điện nếu không chắc cô khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/400408/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.