Bạc Thừa nhìn thấy người đi vào tâm trạng có chút kích động, một loạt hình
ảnh hiện về khiến anh ta muốn xe nát cái bản mặt kia ra.
“Đúng thật là dám quay về!”
Bạch Cảnh Huy tặc lưỡi: “Về chứ! Về để lấy lại đồ vốn thuộc về tôi!”
Bạc Thừa cười khẩy: “Đồ? Đồ nào của cậu để quên thế?”
Bạch Cảnh Huy mỉm cười: “Cậu biết mà, con thỏ trắng của tôi cậu giữ hơi lâu rồi cũng đến lúc phải trả lại về với chủ cũ”
Bạc Thừa nghe dứt lời liền mất kiềm chế lao lên giáng cho Bạch Cảnh Huy một cú: “Đừng bao giờ chạm đến giới hạn của tôi!”
Bạch Cảnh Huy lăn một vòng dưới đất, lau khoé miệng rỉ máu: “Lực lớn thật!”
“Nhanh như vậy đã thành giới hạn rồi à?”
Bạc Thừa không nói lời nào ánh mắt chết chóc chưa từng có.
Bạch Cảnh Huy nhìn lại cũng không kém khí thế, hắn phất tay, người trong nhà thi đấu lần lượt rút đi.
Trần Tiết Diệu chắp tay sau lưng đi tới bên Lãnh Nguy Thần: “Không gian này không thích hợp với tôi và cậu, đi chứ?”
Lãnh Nguy Thần không đáp mà trao một ánh mắt về phía Bạc Thừa rồi quay lưng rời đi, có những chuyện chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết.
Lúc này trong nhà thi đấu đã không còn ai ngoài hai người đàn ông đang đấu mắt với nhau.
Bạch Cảnh Huy là người lên tiếng trước: “Tại sao?”
Bạc Thừa không thèm trả lời mà quăng một ánh mắt như nhìn một thằng ngu.
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/3726481/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.