Khi Diệp Sở Noãn tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, vừa mở mắt ra đã thấy khuân mặt đẹp trai ngời ngợi đập vào mắt.
“Tỉnh rồi sao?”
Cô chớp chớp mắt: “Tỉnh rồi”
Nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang ở bệnh viện: “Em sao thế? Rõ là vẫn còn tốt mà”
Lãnh Nguy Thần đỡ cô ngồi dậy giúp cô xỏ dép vào, tìm đại một lý do: “Suy nhược cơ thể”
Cô nhíu mày, cô ăn uống ngủ nghỉ rất hợp lý mà, có anh bên cạnh làm sao mà suy nhược được: “Sao có thể chứ.”
Lãnh Nguỵ Thần lúc này muốn nuốt lại câu nói kia nhưng đã muộn rồi, anh đứng dậy nhìn cô ngồi trên giường bệnh, đôi tay dài kéo nhẹ cô vào ngực mình, bàn tay vuốt ve từ đầu xuống lưng: “Noãn Noãn, em bị ảnh hưởng tâm lý mức độ nhẹ, anh biết em vẫn canh cánh chuyện đứa bé. Nhưng mà Noãn Noãn, chúng ta còn có thể, bé con có duyên đến với chúng ta nhưng không có duyên ở lại, em đừng giữ mãi trong lòng như vậy nữa, anh sẽ đau lòng”
Diệp Sở Noãn tựa đầu vào bụng anh, cảm nhận hơi ấm từ anh truyền qua, bên má có cảm giác ướt át, một giọt, hai giọt, ba giọt, rồi nước mắt cứ thế tuân ra như mưa, ướt một mảng lớn áo sơ mi trước bụng anh, giọng nói nỉ non ấm ức: “Nhưng mà đó là con em...đứa trẻ đầu tiên của chúng ta...
Anh ghì chặt gáy cô: “Anh biết, đó cũng là đứa trẻ đầu tiên của anh, anh còn chưa cảm nhận được sự tồn tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/3625575/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.