Ban đêm Tô lão phu nhân nhìn Tô Tưởng Ý đang ngủ yên giấc bà chợt thở dài, nếu như không phải do con gái bà không chịu yên phận thì bà sẽ không dùng biện pháp giam lỏng như vậy. Ở Đạt Thành có biết bao nguy hiểm, bà sẽ không để con gái duy nhất của mình trở về đó.
Nán lại không lâu Tô lão phu nhân cũng quay trở về phòng, trước khi đi bà căn dặn vệ sĩ trước cửa: “Nhớ để ý tới động tĩnh bên trong”
“Vâng! Phu nhân!”
Sau khi thấy mẹ mình rời đi được một lúc Tô Tưởng Ý ngỡ như đang ngủ say lại mở mắt ra, bà ngồi dậy đi tới cửa áp tai lên nghe, thấy không có động tĩnh gì bà lại đi về phía cửa sổ gỡ rèm cửa xuống.
Tiếp đó bà đi tới giường lục dưới gối lấy ra một chiếc kéo trộm được ở phòng bếp. Nắm chặt chiếc kéo trong tay, bà không do dự cắt chiếc rèm cửa 2 lớp thành vài sợi dài rồi buộc chúng lại với nhau. Sau đó cũng buộc lên ngang bụng mình rồi ôm đống dây đi tới ban công.
Bên ngoài tối đen như mực cũng bởi vậy mà nỗi sợ hãi của bà giảm đi đôi chút. Bà cần trở về ngay, đã bao lâu như vậy rồi mà không nhận được tin tức của Noãn Noãn, lòng bà rối rắm biết nhường nào.
Sau khi buộc chắc chắn đầu dây vào cột bà hít sâu một hơi rồi nằm chặt lấy sợi dây từ từ chậm rãi đu xuống. Nhưng gần tới mặt đất bà phát hiện dây không đủ dài, từ tầng ba đu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/1933447/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.