Hoàng Phong đang cùng Tiểu Lam chơi ghép hình trong phòng khách, một trong những thú vui của hai cha con nhà họ Hoàng. 
"Con gái, tối nay con về phòng của mình ngủ đi nhé!" 
Tiểu Lam tập trung vào những mảnh ghép hình trên bàn, bé con thản nhiên trả lời: "Tiểu Lam thích ngủ chung với mẹ, mẹ nói cũng muốn ngủ chung với Tiểu Lam mà." 
"Nhưng con cứ ngủ chung với mẹ mãi sẽ không có em bé để chơi đâu."-Hoàng Phong ngon ngọt dụ dỗ, khóe môi cong lên nụ cười, anh tin chắc rằng lý do này rất hợp tình hợp lý để bé con vâng lời ngoan ngoãn về phòng của mình ngủ. 
Đôi mắt ngây ngô to tròn nhìn lên ba, Tiểu Lam thành thật đáp: "Con thấy có em hay không cũng không còn quan trọng, bây giờ có ba chơi với Tiểu Lam rồi, tối con được ngủ với mẹ nữa, như thế này con thấy cũng tốt lắm."-bé con vô tư nói không để ý thấy nụ cười đang dần tắt lịm đi của Hoàng Phong, tiếp tục lên tiếng: "Hơn nữa ba cũng thấy sức khỏe mẹ không được tốt, con không muốn mẹ phải mang thêm một đứa em, chắc sẽ vất vả lắm." 
Hoàng Phong đơ người mất vài giây với lý luận của đứa trẻ nhỏ này, có phải anh đã quá chủ quan tin chắc rằng Tiểu Lam sẽ về phe của mình nên mới không có chút phòng bị nào, bây giờ xem ra tình thế đã không còn tốt đẹp như anh tưởng, phải thay đổi kế hoạch tác chiến thôi. 
"Chuyện đó tạm thời không bàn tới nữa đi, nhưng ba có chuyện muốn con phải trả lời thành thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-va-quyen-luc-h/1247433/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.