Hoàng Phong đau lòng nắm lấy bàn tay vợ mình, nhìn khuôn mặt hốc hác và vết thương trên cổ của cô, anh càng hận bản thân đã tỉnh dậy quá trễ, nếu như anh đến trễ một chút nữa, cô xảy ra chuyện gì anh cũng không dám nghĩ đến.
"Anh xin lỗi..."
"Phong..."-giọng cô thều thào khẽ thốt, những ngón tay trong lòng bàn tay của anh cũng có những cử động nhỏ.
Anh mỉm cười đưa tay vuốt lấy tóc cô vỗ nhẹ, ánh mắt ôn nhu nhìn thật kỹ người vợ của mình: "Anh ở đây."
"Con chúng ta không sao chứ?"
"Con vẫn khỏe mạnh, em yên tâm đi!"-bàn tay ấm áp trượt xuống áp lên má cô miết nhẹ, Hoàng Phong yêu thương hôn lên tay cô, giọng nói trầm ấm thân thuộc tiếp tục lên tiếng: "Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, đã có anh bên cạnh em và con."
Vẻ mặt cô thanh thản, đôi mắt xinh đẹp vì cơn xúc động trở nên lấp lánh dòng nước đọng trên khóe mi, trước nay Đông Nghi không phải người yếu đuối, càng không cho phép bản thân thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác. Nhưng chỉ với một lời không sao đơn giản của anh lại làm cho cô rơi lệ.
Hoàng Phong dùng ngón tay của mình lau đi nước mắt nóng hổi lăn dài xuống khuôn mặt kiều diễm, anh không nói thêm điều gì, im lặng ngắm nhìn cô thật lâu, bao nhiêu nỗi nhớ nhung và đau khổ họ phải chịu đựng trong thời gian qua, chỉ cần có thể được bên cạnh nhau như hiện tại là đủ rồi.
Tom đặt ly cà phê mình vừa pha cho Vy Vy, anh e dè lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-va-quyen-luc-h/1247414/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.