Cơ thể vô lực của Đông Nghi dựa hoàn toàn vào cơ thể rắn chắc củaDiệp Vũ, thần trí cô nửa mê nửa tỉnh không thể nhìn rõ được người đangbế mình là ai.
Diệp Vũ mở cửa phòng, nhẹ nhàng đặt Đông Nghi lên giường. Ánh mắt mêđắm nhìn cơ thể ngọc ngà của cô, men rượu làm da dẻ Đông Nghi hồng hào,dưới ánh đèn chiếu xuống thêm phần lung linh mê người.
“Phong… Phong…”
Hàng chân mày cau lại khó coi khi âm thanh khe khẽ thốt ra từ miệngcô không phải là tên của mình, Diệp Vũ thở ra nặng nề, anh đi đến bàn mở nắp chai nước uống một ngụm lớn, đáy mắt thâm sâu chợt sắc lại khi nghĩ đến một thứ. Diệp Vũ lấy trong túi mình ra viên thuốc nhỏ, anh tiến tới ngồi cạnh Đông Nghi nâng người cô lên ép viên thuốc vào khoang miệngnhỏ xinh.
Cảm nhận có dị vật trên môi, Đông Nghi khẽ nhăn mặt, mím môi bài xích viên thuốc nhưng đã bị bàn tay thô bạo bóp chặt mở ra, Diệp Vũ kê chainước vào miệng để Đông Nghi dễ dàng nuốt trôi viên thuốc xuống, sau đókiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ đợi thuốc ngấm vào cơ thể cô.
“Nghi, anh không quan tâm em là vợ của hắn, từ giờ anh không để hắn cướp lấy em nữa.”
Những ngón tay run rẫy sờ soạng lên cổ áo của mình, Đông Nghi khóchịu vì sự bức bách đột ngột, cả người nóng ran lên xuất ra một tầng mồhôi ướt đẫm mảng áo sơ mi mỏng manh, đôi chân thon dài nổi bật đượcchiếc váy xanh lam ôm sát đùi cong lên càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ củacô.
Yết hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-va-quyen-luc-h/1247399/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.