Sau khi nhận được điện thoại về tình hình của Đông Nghi, Hoàng Phong tức tốc chạy đến bệnh viện nơi mọi người đang lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
“Em ấy sao rồi?”-anh đứng đối diện K hỏi, đôi mắt đỏ ngầu kích động khi nhìn thấy bàn tay dính đầy máu khô của cô vẫn chưa kịp rửa.
Tom thấy bộ dạng của Hoàng Phong vội lên tiếng trả lời thay K, anh cũng bước ra đứng giữa hai người họ, từ nãy đến giờ tâm trạng của K cũng không khá hơn Hoàng Phong bao nhiêu.
“Vẫn đang ở bên trong.”
“Tôi nhất định sẽ không tha cho ông ta đâu.”-bàn tay nắm chặt lại thành quyền nổi lên những đường gân xanh đáng sợ, tốt nhất Hoàng Thế Phương nên cầu mong cho Đông Nghi bình an vô sự, bằng không nợ cũ thù mới gộp lại, lần này anh sẽ tính hết một lần với lão.
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, mọi người đổ dồn sự chú ý về vị bác sĩ già vừa bước ra từ cánh cửa bên trong, Hoàng Phong gấp gáp hỏi: “Vợ tôi sao rồi bác sĩ?”
“Ca phẫu thuật đã thành công, nhưng vì mất máu quá nhiều nên cô ấy đang trong tình trạng hôn mê.”
“Hôn mê sao? Vậy khi nào em ấy mới tỉnh lại?”-anh bần thần suýt đứng không vững với lời bác sĩ nói ra kế tiếp.
“Chúng tôi cũng không dám khẳng định, có thể là một ngày, một tuần hoặc...”
“Đủ rồi, cảm ơn bác sĩ.”-K lên tiếng cắt ngang lời ông.
Hoàng Phong đau xót nhìn giường bệnh của Đông Nghi được đẩy khỏi phòng lướt ngang qua người mình di chuyển đến phòng chăm sóc đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-va-quyen-luc-h/1247378/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.