Dư Nhu bị người của Hoàng Lam bắt lại, bà ta hoảng sợ gào lên, giãy giụa ra sức cầu xin Tú Vy cứu giúp. Nhưng chẳng có tác dụng gì cả, đám vệ sĩ lực lưỡng cưỡng chế mụ đàn bà rời khỏi trung tâm sự kiện mà không gây ảnh hưởng tới khách mời bên trong. Cô đau đớn nằm trong vòng tay Lam mà khóc, trút hết những muộn phiền của thời gian qua, Hoàng Lam cũng khóc, cô khóc thương cho số phận rải đầy bi kịch của bạn mình. Trên thế gian nhiều người đến thế sao ông trời nhất định phải bắt cô gái đáng thương này gánh chịu tất cả những bất hạnh đó.
“ Lam, chẳng hiểu tại sao mình đã buông bỏ rồi vậy mà vẫn đau như vậy. Trái tim mình đau lắm như bị ai đó bóp nghẹn, khó thở...mình muốn chết quá, thật sự muốn rời xa chỗ này...
“ Vy Vy, cậu không được nói mấy lời xui xẻo đó, nếu cậu muốn rời khỏi đây mình cùng cậu đi. Đi đâu cũng được, cậu muốn thay tên mình thay cho cậu... chỉ cần cậu đừng nói mấy lời đó nữa!”
Gương mặt tiều tụy nhiễu đầy nước mắt, như thể cô đang cố gắng nhìn ánh sáng của đời mình lần cuối, ánh mắt tuyệt vọng muốn kết liễu cuộc sống khốn khổ này. Trái tim hoàn toàn tan nát sau tất cả, không còn cánh cửa nào muốn mở ra đỡ lấy cô nữa hay sao? À không, Ban Ban không muốn bước tiếp nữa thì đúng hơn.
“ Vy Vy...cậu sao vậy? Vy Vy... có ai không cứu với, giúp tôi với có người ngất xỉu rồi... Vy Vy tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-trot-nhat-vo-yeu/3735376/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.