Bên trong co bóp khiến cậu nhỏ bị chèn ép đau đớn, mồ hôi trên trán đã lấm tấm . Nhíu mày trấn an cô, không quên vuốt ve gương mặt mếu máo của nhóc con. Rót lời đường mật vào tai, cô nhanh chóng thả lỏng cơ thể, hai tay bị anh giữ trên đỉnh đầu.
"um...ha..."
" ngoan, anh... sẽ nhẹ nhàng !"
Bên dưới bắt đầu động, chạm đến một tầng da mỏng thì dừng lại. Anh biết nếu làm tiếp sẽ khiến cô sợ liền làm cô lơ đãng trước.
"Ùm...ha...aaaaa!"
Bên dưới bỗng dưng truyền đến cơn đau bất ngờ, cô hét lên rồi nước mắt đua nhau lã chã rơi. Thấy cô khóc anh ần cần vuốt ve cơ thể, giọng nói trầm khàn đầy kiên nhẫn chờ cô thích nghi.
" anh xin lỗi...ngoan...Vy Vy ngoan "
Cậu nhỏ dù đã căng cứng khó chịu vẫn không dám động thêm, hơi thở dồn dập khó khăn. Thấy cô đã dịu đi cơ thể mới bắt đầu tiến tới .
Bầu ngực tung tăng theo từng cú nhấp của người đàn ông, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ám muội. Tấc da tấc thịt bị anh nhiễu những dấu hôn xanh đỏ. Cảm giác vừa đau vừa sư*ng kích thích não bộ, cô mơ màng thuận theo lời anh.
" ưm... ư... ưm.....nh..nhẹ chút...ha"
Lời nói ngắt ngữ không thành câu thống nhất. Móng tay cấu vào lưng người đàn ông để lại những vệt đỏ đen tối . Anh không ngừng nhấp hông chạm đến tầng sâu nhất của cô bé khiến nhóc con sướng điên người. Như con tôm cong mình ra sau...
" ưm...... chậm... chậm..."
Rất biết nghe lời anh chậm rãi một cách kì lạ khiến cô đang lưng chừng thì tuột dốc, thở dốc nhìn anh qua làn sương mờ phủ mắt hông nhỏ thành thật nhúc nhích.
" không phải em nói anh chậm sao ? đủ chậm chưa ?"
" muốn...muốn ...
Cô đúng là bị anh dạy hư trong tích tắc, thành thật nói ra lời trong lòng. Tử Khanh đắc ý liền di chuyển nhanh hơn khiến cô gái dưới thân rên rỉ không ngừng.
Không biết đổi bao nhiêu tư thế, chuyển qua bao nhiêu địa điểm cuối cùng anh cũng phóng thích tất cả những gì trong mình lên bụng cô.
Cổ họng gầm gừ thoả mãn. Mê đắm nhìn Tú Vy mê man nằm trong vòng tay mình, mệt mỏi thở hổn hển mà như cảm nhận được chiến thắng. Từ nay nhóc con đã thật sự là của anh rồi.
" mệt không ?"
"ừm..."
Gục xuống người cô, anh thủ thỉ bên tai ngón tay mân mê chiếc miệng nhỏ xinh bị mình hôn sưng tấy. Cơ thể lả đi vì đã qua nhiều lần xung trận, Tú Vy từ từ thiếp đi mặc kệ anh thích làm gì thì làm.
Tử Khanh đầy yêu chiều bế cô vào trong tắm rửa, mặc đồ ngủ rồi bế trên tay. Anh vừa ôm cô trong lòng vừa thay tấm ga giường dính đầy vết hoan ái. Chiếc ga trắng tinh bị nhuốm một màu đỏ chói mắt khiến người đàn ông sung sướng trong lòng.
" ngủ ngon nhé bé con !"
Anh nằm xuống bên cạnh cô, giang rộng vòng tay ôm lấy người con gái đã say sưa ngủ. Có lẽ ngày mai cô phải nghỉ một buổi rồi.
Ánh nắng chói chang chiếu vào căn phòng đánh thức con sâu ngủ.
Tú Vy dụi mắt lấy chiếc gối bên cạnh che lại định ngủ tiếp
" sâu ngủ ơi, dậy thôi em... trời đã nắng to lắm rồi !"
" em không muốn.."
" nào...dậy thôi, em không định tới trường sao ?"
" tới trường !"
Nghe đến đây cô choàng tỉnh, nhớ ra bản thân còn phải đi học ngoại khoa đôi mắt lim dim bất ngờ mở to. Vùng người ngồi bật dậy...
aaaa... lung em !"
Vâng, cái lưng còn trẻ như vậy mà hôm nay lại đau không nhúc nhích, không phải là do hôm qua bị anh hành sao? Cô mệt mỏi ôm lấy cơ thể mình nhanh chóng gục vào ngực anh. Tử Khanh nhìn mà thương, liền ôm lấy dựa cho cô ngồi thẳng.
" tên khốn kiếp nhà anh...làm trễ buổi học của em "
" anh xin giáo viên cho em nghỉ rồi, không cần lo "
" tránh xa em ra...tên già dễ chết tiệt "
" ể em mắng anh? Hôm qua đâu phải mình anh làm..."
Anh nhỏ giọng nói vào tai khiến cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu cho vừa. Nhìn lại cơ thể mình, trần truồng chỉ độc nhất chiếc quần nhỏ che đi thứ quan trọng. Vội vàng vơ lấy chiếc chăn bên cạnh che lại.
" anh...anh... biển thái ...ưm...
" đâu phải là chưa nhìn. Hôm qua anh không tìm thấy áo của em nên chỉ đành để vậy mà ngủ...mà hồi nãy em mắng ai già?"
" còn ai vào đây nữa ?"
" vậy để tên già này chào buổi sáng em bằng cách khác đổ nhiều mồ hôi hơn, tập thể dục trước khi xuống giường "
Anh lao vào khiến cô sợ hãi né ra, hai cái bánh bao núng nính trêu ngươi trước mắt.
" em xin lỗi...xin lỗi mà, em mệt lắm rồi !"
Định trêu cô thêm chút nhưng bộ dạng đáng thương này làm anh ngủi lòng. Giang tay ra bế cô vào nhà vệ sinh, Tú Vy mệt mỏi gục đầu vào bờ vai rộng mà thở hắt.
Bọn họ ra khỏi phòng ngủ đã là 9h sáng, anh mắt trời soi chói mắt người. Đặt trước mặt cô ly sữa và chén súp, anh ngồi xuống bên cạnh nhâm nhi ly cà phê mình tự pha.
" anh không ăn sao?"
" anh ăn rồi. Phần của em đấy, mau ăn đi anh đưa em về cho kịp học buổi chiều "
" Vâng"
Tú Vy thưởng thức phần ăn sáng một cách ngon lành, thỉnh thoảng còn để ý thấy anh đang nhìn mình e thẹn mà cúi gằm mặt. Cô vẫn lâng lâng cái cảm giác của đêm hôm qua nhớ lại từng chi tiết mà đỏ mặt.
Chợt Tử Khanh vuốt má cô rồi mỉm cười, anh trưng ra bộ mặt này là định quyến rũ ai chứ. Bảo sao nhiều phụ nữ muốn có được cơ thể hoàn hảo của vị tổng tài này.
" anh đi chuẩn bị đồ !"
" Vâng"
Thời gian hẹn hò của hai người vội kết thúc, anh khép tạm cánh cửa nhà lại rồi lên xe. Nhìn xung quanh trống trải mà tò mò
" anh không sợ mất đồ sao ?"
" lát người coi nhà sẽ tới !"
" Ò..."
" em mệt không ngủ chút đi, khi nào về tới anh gọi!"
" em biết rồi '
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi cánh đồng hoa, nhóc con lưu luyến nhìn theo những vạt hoa đủ màu sắc. Mong rằng sau này sẽ có dịp tới đây lâu hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]