Chương trước
Chương sau
Tú Vy vừa mới thì tốt nghiệp xong nên cũng không phải học bài, cô ngồi thẫn thờ trên giường nhìn vết thương ở chân. Trưa nay, sau khi anh rời đi cô đã khóc rất nhiều hai mắt sưng húp ,gương mặt cũng phờ phạc chẳng có tý

Sức sống

Vết cứa từ mảnh kính không đau lắm nhưng lại khiến người mạnh mẽ như cô phải rơi nước mắt. Đang miên man trong dòng suy nghĩ tiêu cực bồng cô nghe thấy bên ngoài có tiếng xe chạy vào sân.

Hồi nãy không biết là ai gọi mà khiến bác Tô tức tốc rời khỏi nhà ông còn mang thêm hai người đàn ông đi cùng.

Mở cánh cửa nhìn ra bên ngoài, là chiếc xe mà anh lái đi hồi sáng. Tú Vy vội vã đóng cửa lại tắt điện rồi leo lên giường chùm kín chăn.

Ngày hôm nay của bọn họ đã quá dài cô không muốn đã muộn thế này rồi còn xảy ra xích mích. Bên ngoài người hầu nhốn nháo chuyện gì đó nhưng tuyệt nhiên không thấy nhắc đến anh. Vả lại giờ này sao mọi người dám làm ồn chứ

Lấy hết can đảm ,cô chậm chậm bước ra bên ngoài. Tay còn cầm theo một ly rỗng để không may chạm mặt anh còn có cớ.

" cháu vẫn chưa ngủ sao?"

Ông định đi vào trong bếp thì thấy nhóc con bước ra, đôi chân nhói đau khiến bước đi có chút khó khăn. Có vẻ người đàn ông đã say mềm rồi thì phải, anh còn không nhận ra bản thân đang bị người ta khiêng đi .

" chú ấy say rồi ạ ?"

" à... ừ...thôi cháu mau vào ngủ đi, ta lên coi cậu ấy thế nào !"

Không muốn Tú Vy phải khó xử khi nhắc đến thiếu gia nhà mình nên ông vội nhắc cô đi ngủ rồi tiếp tục pha nước giái rượu.

" ông đi nghỉ đi, để cháu cho chăm chú ấy cho !"

" cháu đang bị thương không làm được đâu. Thôi mau vào nghỉ đi !"

" không sao ạ. Trước giờ cháu vẫn làm mà !"



"...ờm.."

Không biết cô nghĩ gì chỉ thấy quay vào bếp rồi thở dài. Nâng lấy khay nước cô nhẹ nhàng bảo ông để mình làm .

Ban đầu vị quản gia còn e ngại nhưng sau thấy cô kiên quyết nên cũng chỉ đành giao lại việc này cho nhóc.

" vậy cháu pha nốt ly nước hộ ta nhé, ta lên thay đồ cho cậu ấy!"

"vâng ông đi trước đi ạ !".

Đợi đến khi người trong nhà đã đi hết thì cô mới tập tếnh bước lên từng bậc cầu thang. Bên trong căn phòng yên ằng chỉ có tiếng thở đều đều của người đàn ông .

Mùi rượu hòa chung với bầu không khí của căn phòng tối khiến người ta phải nhíu mày. Không bật điện cho sáng hắn, cô chỉ với tạm lấy chiếc đèn ngủ. Ánh đèn vàng đủ soi đường để người thiếu nữ nhìn thấy.

Mang đến một chậu nước ấm, cô ngâm chiếc khăn rồi vắt cho ráo. Cơ thể nhỏ nhắn cố nhấc tấm thân to lớn của người đàn ông. Từng hành động vô cùng thuần thục chứng tỏ đây không phải lần đầu cô làm chuyện này.

Tử Khanh thân trên cởi trần đề lộ cơ bụng săn chắc ẩn hiện trong ánh sáng mập mờ của chiếc đèn ngủ. Chiếc khăn tỉ mần, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đẹp như tạc tượng của người đàn ông. Có lẽ do có ngoại lực tác động nên anh thấy khó chịu cựa thân mình vô tình đẩy người khiến vết thương chạm vào cạnh giường đau điếng

" a...đừng cựa nữa, chân cháu đau !"

Không biết có nghe thấy không nhưng quả thật lời nói của cô đã có tác dụng, anh không cử động ngoan ngoãn để Tú Vy lau.

Cả quá trình cô đều giữ yên lặng nhiều nhất có thể. Mãi đến khi xong xuôi, cô đút nước cho anh nhưng nhưng người đàn ông say mềm hoàn toàn không có ý thức.

" chú ... Chú...mở miệng "

Đôi môi mỏng vô thức mở ra.

Chu đáo đắp chăn cho người đàn ông rồi lại tập tễnh vào nhà vệ sinh thay nước ,công việc này thật chẳng nhẹ nhàng .



Chiếc áo khoác được quản gia chuẩn bị đặt trên bàn, cô cầm lấy rồi lại mặc vào cho Tử Khanh. Vô tình hai cơ thể sát gần vào nhau, nhịp thở đều thoang thoảng mùi rượu phả bên tai người con gái. Trái tim lạnh bỗng chốc lại rung động đập liên hồi.

Bất giác cô nhẹ nhàng vuốt má anh, mân mê sống mũi... rồi lại nhìn ngắm gương mặt quen thuộc mình đã ghim sâu vào từng tế bào. Mệt mỏi thở dài, tâm trí lại tưởng tượng đến cảnh anh bên cạnh Giang Thư Kì.

" tại sao lại ở bên cô ấy ? Tại sao lại hiểu lầm em ? Tại sao lại tức giận với em cơ chứ ?"

Giọng nhỏ lên tiếng oán trách, vô không khóc chỉ cảm thấy bất công muốn nghe anh trả lời.

Luyến tiếc nhìn cơ thể ngủ say , Tú Vy kéo cẩn thận chăn lại định đứng lên tắt điện về phòng. Vừa kịp nhồm người dậy cô đã bị một bàn tay kéo lại. Cơ thể bất ngờ không kịp phản ứng mà ngã xuống giường

" a.um.. um..."

Ngay lập tức môi bị khóa chặt, người đàn ông không biết tỉnh từ khi nào hoặc có thể là do men rượu vùng dậy giữ chặt lấy cánh tay cô.

Đôi môi mỏng điên cuồng cắn mút mặc cho người dưới thân vùng vẫy. Tử Khanh ghì chặt hai tay cưỡng hôn cô nhóc

" buông... buông... cháu ra...'

Dù đã say quên trời đất nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn ông.

Chợt trong đầu cô thoáng hiện lên suy nghĩ muốn chiếm hữu, giọt nước mắt trong vô thức rơi xuống. Ngừng phản kháng, Tú Vy đem tình yêu bản thân giấu kín bao năm qua gửi trong nụ hôn của anh.

Thả lỏng cơ thể, cô lóng ngóng hòa theo nhịp của người đàn ông, chiếc lưỡi đinh hương bị anh gặm nhấm rút mật ngọt. Hương rượu tràn vào khoang miệng khiến cô say, không biết là say men hay say tình.

" นท..…"

Hay người cứ thế mây mưa trong nụ hôn nóng bỏng. Bỗng cô nhớ ra anh và Giang Thư Kì đang qua lại với nhau, vô tình hình dung ra cảnh anh hôn cô ta như vậy. Nghĩ đến đây Tú Vy lấy lại lí trí, dùng hết sức mình vùng ra khỏi tay anh, mặc Tử Khanh nằm im bất động mà bỏ ra ngoài.

Cô ghét việc bản thân tham lam tranh giành của người khác, cô ghét bị người đời coi là kẻ thứ ba.... Hôm nay vậy là đủ rồi, đủ đề cô bao bọc lấy sự đơn phương của mình cả đời. Ngày mai chỉ mong anh đừng nhớ gì cả, làm ơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.