Trở về nhà sau buổi học, Tú Vy mệt mỏi bước vào trong, cô lỡ mất chuyến xe buýt nên phải chạy bộ một quãng rất xa, mồ hôi lấm tấm trên trán người thiếu nữ
" con chào ông ạ !"
Thấy vị quản gia đang đứng ở cửa cô nhanh miệng chào hỏi. Người đàn ông trung niên cũng mỉm cười hiền từ với nhóc con
" về rồi sao? Cháu mau vào nghỉ ngơi rồi ăn cơm trưa, hôm nay thiếu gia không về đâu!"
"À vâng ạ!"
Biết anh không về gương mặt cô buồn hẳn ra, mỉm cười với ông rồi đi vào bên trong.
Cất được chiếc cặp, Tú Vy ngả lưng xuống giường, đôi mắt đăm đăm nhìn vào trần nhà trắng tinh không vướng chút bụi. Không biết trong lòng nghĩ gì mà hai tay bấu vào nhau, cái miệng nhỏ cũng mím lại
Đúng là sáng nay cô cố tình rời khỏi nhà sớm để tránh mặt anh nhưng bây giờ sao lại muốn gặp người đàn ông đó đến thế. Vy Vy biết, cả hai người đều ngang ngược như nhau nhưng cô nợ anh thật, cô cáu gắt là sai thật . Dù sao Tử Khanh cũng chỉ vì quan tâm cô nên mới giận dỗi.
Hết nhìn trần nhà lại lén nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, trong lòng đầy phân vân.
Chợt tiếng chuông vang lên, hiện trên màn hình là cái tên cô mong chờ nhất lúc này.Tú Vy nhanh chóng với lấy chiếc điện thoại nhận cuộc gọi
" cháu đây !"
" ừm..."
Đáp lại cô, đầu dây bên kia chỉ ừm nhẹ một cái, âm vực đủ để cô cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-trot-nhat-vo-yeu/3711660/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.