Thành phố T.
Trong sân trường trung học Dụ Phong - ngôi trường danh giá bậc nhất.
Một chiếc BMW màu trắng đỗ giữa sân trường, ánh nắng chiếu vào xe đặc biệt khiến người ta chói mắt.
“ Cô chủ, có thể xuống xe rồi ” Quản gia giúp cô gái mở cửa xe, từ trên xe lập tức có một cô gái bước xuống. Nhưng thay vì vui vẻ, ánh mắt cô không hề có tiêu cự, ảm đạm tới nỗi u ám: “ Cảm ơn chú, chú cứ về đi, tôi tự mình vào là được rồi ”
Quản gia không hề có ý thuyết phục cô, sau đó liền nói mấy câu cho có lệ: “ Vậy cô đi cẩn thận, tôi xin phép đi trước ”.
Cô không đáp lại, bình tĩnh kéo chiếc mũ áo đội lên mái tóc đen dài ngang lưng. Tránh đi ánh mắt của những người đang nhìn cô, nhìn chằm chằm cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Có lẽ bởi vì cô là con gái lớn của chủ tịch tập đoàn Kinh Mộng, có lẽ họ nghĩ Tiêu Nhiên cô vô cùng hạnh phúc khi sống cuộc sống vô lo vô nghĩ về tài chính. Nhưng không ai hiểu được những gì cô đã trải qua, rằng một đứa trẻ mất mẹ từ nhỏ rồi sống cùng mẹ kế như cô đã chịu cái gì ?
Có lúc cô cũng không mong họ có thể hiểu cho cô. Bởi trong sinh mệnh mỗi người, có vô số câu chuyện, vô số khó khăn đều phải tự mình trải qua. Người khác không thể hiểu, cũng không thể giúp đỡ.
Reng..reng...reng
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895589/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.