“ Phu nhân, tôi xin bà ” Dì Trương lật đật chạy tới che cho cô, nước mắt ngắn dài thi nhau chảy: “ Xin bà tha cho cô chủ đi mà phu nhân ” Tú Anh dừng lại động tác, ánh mắt cay nghiệt phóng tới chỗ dì Trương: “ Mau tránh ra ” Dì Trương một mực ôm lấy cô, lắc đầu: “ Cô chủ sẽ không làm chuyện đó, tôi tin cô ấy. Xin bà mà phu nhân ”
Cô ôm lấy dì Trương, dì vì cô mà quỳ xuống dưới chân Tú Anh cầu xin. Cuối cùng Tú Anh cũng tha cho cô, nhưng bà ta lại bắt cô đêm nay không được ngủ trong nhà, không cần quan tâm liền cho người kéo cô ra khỏi cổng.
“ Cô chủ, phu nhân nói hôm nay cô hãy ở bên ngoài suy nghĩ về hành động của mình. Khi nào nhận ra lỗi mới có thể về nhà ”
Quản gia vừa nói xong đã cho người đóng chặt cửa lớn, dì Trương ở bên trong cũng bị Tú Anh khó dễ không thể giúp cô. Tất cả mọi người đã đi, chỉ còn cô ngồi trên nền đất lạnh giá. Cái lạnh truyền từ gutay chân xuyên vào trái tim cô. Cô ngước mắt, mỗi lần muốn khóc cô đều sẽ ngước mắt lên nhìn trời cao. Bầu trời đen kịt không còn ánh sáng chỉ có một ánh sao trơ trọi trên bầu trời, cô đưa tay với lấy ngôi sao đó. Cảm giác lại chân thật tới khó tin, ngôi sao ấy biến mất và cô lưu luyến thu tay lại.
Chiếc áo sơ mi trắng của trường học bị vấy bẩn vài chỗ, cô đưa tay phủi sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895578/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.