Còn nhớ một lần lớp cô làm bài kiểm tra đạt điểm kém rất nhiều, mọi người ai nấy bị anh mắng thê thảm. Sau khi mắng mọi người anh tiến lại bàn cô, hắng giọng nói: “ Bạn học Tiêu, bài kiểm tra lần này của em kém hơn trước rất nhiều. Em học hành như vậy sao ? ” Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía cô, cô cúi gục đầu cắn cắn đôi môi mỏng.
“ Em...em xin lỗi thầy ” Giọng cô run run nói.
Lâm Tư Thần lại nhìn quanh lớp một lượt, đe dọa nói: “ Nhìn cái gì, các em còn không xem lại thành tích của bản thân ”
Sau đó anh lại âm thầm nói với cô: “ Thật ra em không cần học giỏi toán, sau này nhà chúng ta chỉ cần tôi giỏi toán là được rồi. ”
“...” Cô nhìn theo bóng lưng anh trở lại bục giảng mà há hốc miệng.
Cũng không thể không nói, nếu như thanh xuân chưa từng trải qua thứ tình yêu đơn thuần đẹp đẽ ấy có lẽ bạn đã thực sự phụ tuổi trẻ của mình rồi !
----------------
Hôm đó là một ngày cuối tháng năm, khi cô trên đường đi mua đồ chuẩn bị cho chuyến du lịch cuối năm của lớp. Trong lúc xách đồ vô tình đụng phải một người phụ nữ trung niên.
Cô vội vàng xin lỗi: “ Bác không sao chứ ? Cháu xin lỗi, là cháu sơ ý rồi ”
Người phụ nữ vô cùng khí chất đột nhiên tháo chiếc kính đen, nhìn cô một lượt: “ Cô tên Tiêu Nhiên phải không ? ” Tiêu Nhiên sửng sốt ngửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895566/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.