Tiêu Nhiên cầm bức ảnh từ bốn năm trước còn nguyên vẹn trong tay, một giọt lệ châu đột nhiên rơi vào khuôn mặt Lâm Tư Thần trong bức ảnh. Cô bất chấp tất cả khóa chặt cửa phòng, im lặng đứng bên cửa sổ ngắm bức ảnh đó. Tuy hôm nay là ngày cô kết hôn, nhưng hôn lễ không được tổ chức. Đối với việc này, cô cũng không có ý kiến gì, cũng không cảm thấy buồn tủi. Đối với cô, một hôn lễ không có tình yêu không có thể chấp nhận.
“ Cô chủ, cô mau ra ngoài đi. Người của Phong gia đã đợi rất lâu rồi ” Cô nhận ra giọng nói của dì Trương. Có lẽ sau khi gọi cô không được, Tú Anh đã gọi bà tới. Dì Trương vì cuộc hôn nhân này của cô đã đau lòng mấy ngày nay, từ ngày cô kí vào giấy chứng nhận kết hôn đã là ba ngày. Suốt ba ngày dì cứ khóc rồi đau lòng ôm cô, dì nói: “ Kết hôn mà không có tình yêu thì nhất định sẽ không thể có được hạnh phúc. Thứ gì cưỡng cầu mà có được sẽ không giống thứ tự nhiên ”
Nghĩ tới cảnh dì Trương đau lòng đập cửa bên ngoài, Tiêu Nhiên lau nước mắt. Cô đặt bức ảnh vào một hộp gỗ vừa như in, đôi tay lưu luyến xoa xoa tấm ảnh: “ Xin lỗi anh, hôm nay em là cô dâu của người khác rồi. Nếu như có thể gặp lại,chúng ta đừng bỏ lỡ nhau nữa, có được không? ”
Tiêu Nhiên cất chiếc hộp gọn gàng vào chiếc túi đựng quan trọng nhất, cô kéo chiếc váy cưới trên người ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895553/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.