Tiếng cửa phòng bệnh đóng lại vang lên, cơ thể cô cũng thả lỏng. Những lời vừa rồi của anh thật sự khiến cô có chút lo sợ.
Cô nằm yên trên giường, mắt nhìn trần nhà thạch cao màu trắng. Một màu trắng tinh như gợi lại kí ức, một màn bi thương lần nữa hiện ra. Qua một hồi, nước mắt đã nhiễm đôi mắt long lanh của cô, theo đó chảy xuống chiếc gối màu trắng. Anh ấy đã đi, đi rất xa. Nhưng cô muốn một lần cố chấp, cho dù trời nghiêng đất ngả cô cũng phải cố chấp một lần. Cô không tin vào trùng hợp, cũng không muốn tin trên đời có một người giống hệt anh ấy. Vì vậy cô sẽ cố chấp kiểm tra một lần, cho dù hi vọng chỉ là một phần một vạn, cô cũng sẽ làm. Để rốt cuộc sau này dù có thế nào, cô cũng sẽ không lưu lại hối tiếc.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Phong Lạc Ngôn trở lại phòng bệnh. Anh nhẹ nhàng đặt một hộp đựng thực phẩm lên bàn, lại nhìn cô đang nhìn chăm chăm mình.
“ Đến giờ ăn trưa rồi, tôi lấy cháo cho em ” Anh khẽ cười một cái, tay thoăn thoắt mở hộp đựng đồ ăn ra. Mùi cháo từ bên trong phảng phất hương thơm, anh múc cháo ra bát rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, bình tĩnh đỡ cô dậy.
Cô ngồi tựa vào giường, đôi môi anh đào ngày nào bây giờ trở nên tái nhợt, cả khuôn mặt cũng trở nên xanh xao, thiếu đi sinh khí.
“ Mau há miệng ” Anh múc một muỗng cháo, thản nhiên đưa tới trước khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895545/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.