“ Em không thể nhận chiếc vòng này được ”
Anh ngồi xuống ghế, thản nhiên như không: “ Dù sao anh cũng chỉ là tiện tay mua, em không thích thì có thể vứt đi ”
Mua một chiếc vòng kim cương, đối với anh giống như cô mua một gói đồ ăn vặt vậy. Sau câu nói đó của anh, cô như còn dám từ chối nữa, lẽ nào một chiếc đắt tiền anh thích liền bình tĩnh nói vứt đi như vậy...
Chuông điện thoại trong túi anh phá vỡ đi không gian lặng như tờ lúc này. Cô không mấy quan tâm, lại tiếp tục ăn phần của mình. Nhưng không biết đối phương đã nói gì, gương mặt anh đột nhiên tối lại. Cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “ Tôi biết rồi, cứ làm vậy trước đi ”
Cô cuối cùng cũng buông đũa, cố cười một cái. Tự trấn an bản thân, cũng muốn xoa dịu đi sự tức giận của anh: “ Xảy ra chuyện gì vậy ? ”
Phong Lạc Ngôn cất điện thoại, nhìn cô cười một cái: “ Một chút chuyện nhỏ, không cần quan tâm ”
Chuyện nhỏ ? Chuyện nhỏ gì lại đủ khiến khuôn mặt của Ngôn gia anh tối lại vậy ?
Sau cú điện thoại đó của anh cô cũng không còn tâm trạng gì để tiếp tục ăn. Sau bữa tối, anh lái xe đưa cô về Lạc Viên, cô ngồi trên ghế phụ, không khí im lặng tới mức khó thở. Tiêu Nhiên lấy điện thoại ra đọc một vài bài báo, đối với một sinh viên ngành Luật như cô, đọc báo tương đối phổ biến.
Cô lẩm nhẩm tên các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895526/chuong-30.html