Sau bữa cơm, ba người họ Phong lập tức rời khỏi Lạc Viên. Hai người kia trước khi đi còn không quen nói vô số lời nịnh nọt sáo rỗng với anh. Kết quả chỉ nhận lại một cái nhìn lạnh như băng.
Chiếc xe của họ dần khuất xa tầm mắt, Phong Lạc Ngôn đứng trước cửa lớn châm một điếu thuốc. Làn khói theo gió cuốn tới chỗ Tiêu Nhiên, xộc thẳng vào mũi cô.
Hai mắt Tiêu Nhiên đột nhiên sáng lên, cô nắm lấy cổ tay Phong Lạc Ngôn, kéo anh lên tầng ba.
Cánh cửa lớn đóng lại, cô đứng trước mặt Phong Lạc Ngôn, chần chừ hồi lâu.
Gió từ cửa sổ rít từng cơn mạnh mẽ, thổi qua khe cửa sổ, tạt tới gương mặt trắng như bông tuyết của Tiêu Nhiên. Phong Lạc Ngôn kẹp điếu thuốc trên tay, tàn thuốc rơi xuống suýt làm tay bị phỏng.
Tiêu Nhiên đưa tay cởi từng cúc áo của anh, mạnh mẽ như muốn xé toạc chiếc áo anh đang mặc ra thành hai mảnh.
Phong Lạc Ngôn nhăn mặt, nhìn xuống người phụ nữ đứng trước mặt: “ Em có biết bản thân mình đang làm gì không? ” Anh không ngăn cô lại, chỉ đứng đó nhìn. Điếu thuốc trên tay đã cháy quá nửa, hai ngón tay ngày càng có cảm giác nóng.
Tiêu Nhiên dừng tay lại, lột một bên áo sơ mi của Phong Lạc Ngôn xuống, để lộ ra bờ vai trần của anh.
Ngay lập tức đập vào mắt cô là vết sẹo dài được nhắc tới lúc nãy. Hoá ra tất cả đều là sự thật!
Cánh tay cô buông thõng, giống như người bị đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895436/chuong-45.html