“ Vì vậy Phong Lạc Ngôn, anh vẫn là chiếc phao cuối cùng có thể cứu vớt em ”
Xe đột nhiên dừng lại, lái xe quay đầu nhìn anh và cô, biểu tình vốn dĩ bình tĩnh giống như không nghe thấy gì cả: “ Ngôn gia, tới nơi rồi ”
Câu nói của lái xe vừa hay kết thúc cuộc nói chuyện của anh và cô. Câu chuyện vừa rồi giống như chẳng đi tới đâu, cô không nhắc lại, anh lại không muốn nói tới. Nhưng rõ ràng câu chuyện ấy chưa bao giờ biến mất, nó âm thầm tồn tại hơn nữa còn đang chi phối cả mối quan hệ giữa anh và cô.
Cho dù không muốn đối mặt thì điều đó có thể duy trì bao lâu ?
Qua giờ cơm tối, cô lập tức chạy tót lên phòng ngủ. Lấy một đống tài liệu về vụ kiện mới nhận ra, đầu cô đột nhiên lại ong ong như muốn vỡ tung. Từ thân phận của nguyên đơn cho tới bị đơn, profile khủng khiến cô đọc muốn rơi cả mắt ra ngoài.
Không phải chứ, vụ án đầu tay đã đụng độ ông lớn của giới tài chính rồi. Cô là phúc hay hoạ đây !?
Sớm biết sẽ thế này cô đã không nhận lời ngay từ chỗ giám đốc, không ngờ vụ này lại lớn như vậy. Nói không trừng nếu làm không tử tế còn mất mạng như chơi. Nhưng khó khăn lắm mới có thể nhận được một vụ kiện đầu tiên, nếu như làm không được tốt vậy không phải sau này cô ở trong ngành luật không còn đường làm ăn nữa hay sao. Vậy mong muốn trở thành luật sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895427/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.