“Bởi vì em là vợ của tôi. Chỉ là thế!”
Chỉ là thế. Chỉ là thế. Chỉ là thế. Chỉ là thế. Chỉ là như thế.…
Đúng. Nếu như cô không phải vợ anh, không phải là phu nhân của Phong gia sẽ mãi mãi không bao giờ có việc như vậy xảy ra. Cô vĩnh viễn sẽ chịu cảnh bị đè đầu cưỡi cổ, không thể cho mình thể diện. Lại càng chia xót hơn, là không thể cho người mẹ đã khuất thể diện. Đó là điều mà cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Một người như em căn bản không thể cho mẹ thể diện” Nói đến đây, mắt cô đột nhiên cụp xuống, nhìn thấy đôi giày da bóng loáng của anh.
“Nhiên Nhiên em phải nhớ, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng có được thứ mình muốn. Thế giới này chính là như vậy, em không có cách nào thay đổi nó em chỉ có thể chấp nhận nó”
Anh xoa xoa tóc cô, cuối cùng cũng cười trầm trầm. Trong giọng cười của anh có sự lãnh đạm dường như muốn phanh phui toàn bộ thế giới ra. Và rồi đôi môi mỏng của anh lặng lẽ dán lên trán cô. Cô đờ đẫn giương mắt nhìn anh, nhưng không hề lay chuyển chút nào.
Một nụ hôn trên trán, thể hiện trân trọng của anh dành cho cô!
Trở thành kẻ mạnh, anh có thể giúp cô làm điều ấy không?
Nếu như anh nói không, thế giới này sẽ không còn ai có thể giúp cô nữa!
Cô theo Phong Lạc Ngôn trở về Lạc Viên. Nói thế nào đi nữa, sớm muộn vẫn phải trở về. Vừa mở cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895008/chuong-63.html