Gần một tuần lễ, trong nhà của cô đã mất đi hai người. Lo liệu xong tang lễ,cô lái xe chở Tiêu Hoa về biệt thự. Tuy công ty gặp khủng hoảng nhưng số người làm trong nhà cũng không có thay đổi gì nhiều vậy mà bây giờ lại cảm thấy trống vắng hơn rất nhiều.
Chỉ một tuần lễ mà trong nhà mất đi hai người, công ty lại lâm vào khó khăn, người ngoài đều không khỏi tặc lưỡi nhăn mặt cho tình cảnh của nhà họ Tiêu bây giờ. Lúc cô vừa tắt máy, Tiêu Hoa đã thất thần mở cửa xuống xe, trong ngực cô ta ôm di ảnh của Tú Anh chằm chặp. Nhìn thấy cô, dì Trương ở trong nhà chạy ra: “Tiểu thư, cô…”
Bà vốn muốn nói mấy lời an ủi nhưng không cách nào thốt ra được. Tiêu Nhiên nhìn thấy bà, lại nghĩ tới tình trạng của Tiêu Hoa bây giờ, ở trong nhà cô tin tưởng nhất là dì Trương giờ cô cũng chỉ có thể phó thác Tiêu Hoa cho bà: “Tình hình Tiêu Hoa bây giờ rất khó nói, dì giúp con để ý con bé một chút”
Nếu đã là cô phó thác, dì Trương liền nhanh chóng đồng ý. Lúc này điện thoại cô trong túi xách lại vang lên. Lúc cô ấn nghe, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói quen thuộc: “Ra cổng, anh đón em về nhà”
“Nhưng em lái xe tới”
Cô nghe thấy giọng nói của anh nhẫn nại truyền vào tai: “Để xe ở đó, anh chở em”
Tắt điện thoại đi, cô gượng cười nhìn dì Trương: “Con có việc đi trước, dì trông chừng Tiêu Hoa giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2894989/chuong-72.html