Ngày thứ tư Du Tùng mới chuyển ra ICU, Dư Nam không đến phòng giám hộ nhìn anh, đa số thời gian, cô ngồi trên ghế ngoài hành lang, yên lặng trông coi.
Vì còn thuốc tê phẫu thuật và di chứng trị liệu, cả ngày anh đều hôn mê, thỉnh thoảng tỉnh lại một chút, nghiêng đầu, có thể nhìn thấy bóng dáng ai đó ngoài cửa sổ.
Giây phút đi ra khỏi phòng giám hộ, hốc mắt mẹ Du nóng lên, mấy ngày nay anh chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng và đường glucose, người cao lớn vạm vỡ trước đây, nhanh chóng gầy xọp đi, hai má hõm sâu, mắt thâm quầng, làn da trắng như giấy, không còn vẻ kiêu ngạo và khí phách ngày xưa.
Bác sĩ nói, anh đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, miệng vết thương đã ngừng chuyển biến xấu và nhiễm trùng, nhưng muốn khôi phục tố chất cơ thể như trước đây, còn cần một khoảng thời gian rất dài nghỉ ngơi và điều trị.
Bác sĩ dặn dò từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mẹ Du ghi nhớ cẩn thận, tất cả đều dựa theo lời đối phương nói mà làm.
Chuyển tới phòng bệnh bình thường, mọi người rốt cuộc có thể vào phòng. Đoàn người nối đuôi nhau đi vào, anh ngước mắt, thấy bố Du mẹ Du, Mạc Tích Đồng, Trương Thạc, còn có đội trưởng đội hình sự Vương Hằng.
Trừ những người đó ra không còn ai khác.
Bố Du cúi người, khẽ nói: "Con trai, con chịu khổ rồi."
Du Tùng cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trương Thạc cũng thò đầu tới, nhảy nhót lung tung, nhe răng gọi "Anh Du, anh Du"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tim-kiem-tinh-yeu-con-duong-den-ben-em/2922717/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.