Mốc dịch
Trương Thạc cùng Du Tùng ra khỏi khách sạn, anh ta chỉ thiếu điều vùi cả đầu mình vào trong lớp quần áo.
Hai cô gái đứng ở quầy lễ tân đang cười nói, gương mặt đỏ ửng, còn tưởng rằng hai cô đang cười nhạo anh ta.
Anh ta chạy trước Du Tùng, cắm đầu cắm cổ chui vào xe, sau đó càng rầu rĩ hơn.
Dư Nam đang nghiêm chỉnh ngồi ở ghế lái, nhìn anh ta qua kính chiếu hậu.
Trương Thạc ngồi đàng hoàng, trong lòng thầm nhủ chuyện mất mặt này anh em chắc chắn sẽ không bán đứng mình đâu.
Anh ta hắng giọng: "Tôi đến thăm một người bạn, anh Du nói sẽ đến đón tôi, ai da? Sao cô cũng tới?"
Dư Nam đáp: "Tôi đưa anh ấy tới, anh ấy uống rượu rồi."
Trương Thạc gật đầu, yên tâm hơn: "Xin lỗi, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền hai người, nhưng biết sao được, bạn bè là thế đấy."
Du Tùng cũng lên xe, đúng lúc nghe thấy câu bao biện của anh ta, không nói không rằng mà chỉ cười cười.
Dư Nam lái xe đi.
Dây thần kinh của Trương Thạc cuối cùng cũng thả lỏng, nhớ lại chuyện vừa rồi, anh ta lại sợ đến nỗi trán toát mồ hôi. Anh ta tựa người vào lưng ghế, dường như suy sụp chỉ trong phút chốc.
Dư Nam điềm đạm hỏi: "Kích cỡ có vừa không?"
Du Tùng không lên tiếng, Trương Thạc nhìn vào kính chiếu hậu, đôi mắt đối diện cười như không nhìn anh ta.
Ánh mắt này càng ngày càng giống người nào đó, tim Trương Thạc thót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tim-kiem-tinh-yeu-con-duong-den-ben-em/2922671/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.