Mốc dịch
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, có người hoảng loạn mất ngủ
Dư Nam nhấn chuông cửa một lúc lâu bên trong mới có tiếng động.
Cả người Bạch Chấn Dương lôi thôi lếch thếch, mùi rượu nồng nặc, trong tay còn xách chai rượu, ánh mắt rã rời.
Anh ta không nhận ra người tới, luôn miệng lẩm bẩm: "Tôi còn phải tham gia triển lãm tranh ở Princeton... ngoài vẽ ra, tôi không còn gì cả... hơn ba mươi tuổi, không thể bắt đầu lại từ đầu... tôi là thằng khố rách áo ôm... không ai thích..."
Dư Nam nắm chặt cây sắt trong tay, lần trước thấy anh ta thế này là tám năm trước.
Năm ấy cô mới mười sáu tuổi, sau khi bỏ học thì đến Đại Lý kiếm kế sinh nhai, khi đó Bạch Chấn Dương có tài nhưng không gặp thời, những bức tranh anh ta vẽ không có ai thưởng thức, đành kiếm sống bằng cách vẽ dạo trên cầu vượt. Năm xưa họ cùng sống trong căn nhà của dân lao động chỉ mấy mét vuông, không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường bằng ván gỗ, giữa giường dùng tấm vải rách nát để ngăn cách.
Bạch Chấn Dương ngày ngày uống rượu, chỉ khi trong men rượu anh ta mới vẽ lên tương lai tươi đẹp đã trù tính từ trước, Dư Nam luôn bên cạnh anh ta, bọn họ say một trận đã đời, sau khi trời sáng lại mệt mỏi tiếp tục cuộc hành trình.
Khoảng thời gian đó Dư Nam cùng lúc làm mấy công việc, tính cách cô mạnh mẽ có thể chịu khổ chịu cực, ngày nào làm xong việc cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tim-kiem-tinh-yeu-con-duong-den-ben-em/2922666/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.