Mốc dịch
Năm giờ sáng, xuất phát trong sương sớm.
Trời còn chưa tỏ, những đám mây xương cá lững thững trôi trên bầu trời màu xanh tro. Ruộng đất trên núi được mưa giội rửa, bầu không khí trong lành mát mẻ.
Trương Thạc ném hành lý vào cốp sau, quay người nhảy lên xe. Du Tùng đi phía sau, trên trán dán một miếng urgo màu trắng, tóc tai rối bời, dáng vẻ uể oải.
Mọi người đều đang đợi họ.
Trương Thạc cười áy náy, gào qua cửa xe: "Anh Du, nhìn gì thế?"
Rèm cửa sổ phòng chủ nhà trọ khẽ lay động, như bị gió thổi qua một góc, rồi nhanh chóng rơi xuống.
Du Tùng dừng lại vài giây, xoay người lên xe. Trời còn rất tối, tầm mắt không được xa, thật ra anh không nhìn thấy gì cả.
* * * * *
Sau khi lên xe mọi người đều tiếp tục ngủ bù.
Lão Hồ lái xe đến lối đi xung quanh núi mà hôm qua tìm thấy, công nhân sửa chữa đã sửa gấp đoạn đường bị sạt lở ngay trong đêm. Lái được khoảng hai tiếng, xe dừng lại bên đường, tìm một quán ăn để ăn sáng.
Qua một đêm, chân Dư Nam đã hơi sưng lên, đi đứng không dám mạnh tay mạnh chân.
Chương Khải Tuệ vô cùng nhiệt tình, chủ động dìu Dư Nam xuống xe vào quán cơm.
Dư Nam ngăn lại: "Tự tôi đi được."
Giọng nói của Chương Khải Tuệ rất nhỏ: "Hôm qua đều tại em tùy hứng, nếu không chân chị đã không bị thương, hơn nữa... còn làm cả anh Du bị thương."
Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tim-kiem-tinh-yeu-con-duong-den-ben-em/2922624/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.