Mốc dịch
Năm rưỡi sáng hôm sau, Chương Khải Tuệ thật sự dậy chạy bộ với họ.
Cô nàng chờ sẵn trong sân nhỏ trước cửa, mặc bộ thể thao màu hồng phấn, tóc mai được kẹp trên đỉnh đầu, nhìn kĩ có thể thấy giương mặt trang điểm nhẹ, trong sắc trời lờ mờ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cả người toát ra sức sống tuổi trẻ và xinh đẹp.
Trương Thạc lẩm bẩm trong miệng, đi tới hỏi: "Thạch Minh nhà cô đâu?"
Chương Khải Tuệ nói: "Anh ấy vẫn đang ngủ, em đã đặt báo thức rồi."
Du Tùng không có hứng thú tán gẫu với hai người họ, cũng không nói gì, chạy ra ngoài trước.
Du Tùng mặc áo ba lỗ và quần đùi thể thao, để lộ cánh tay săn chắc, eo hơi lõm, cặp đùi tráng kiện thẳng tắp, khi chạy mang theo gió mạnh tới, xông ra ngoài, tràn ngập sức mạnh nguyên sơ, giống như con báo khó thuần phục.
Người đàn ông như thế, liệu có mấy người phụ nữ kháng cự được, nó hoàn toàn xuất phát từ sức hấp dẫn khác phái của bản năng.
Chương Khải Tuệ nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của anh, cắn môi.
Trương Thạc đi được mấy bước, quay đầu gọi: "Có đi không?"
"À."
Thể chất của Chương Khải Tuệ rất kém, tốc độ chạy chậm, Trương Thạc chỉ cần đi bộ cũng đuổi kịp cô, anh vượt qua, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bóng lưng trước mặt đã trở thành một chấm đen nhỏ, hòa vào núi và sông.
Cô dần dần chậm lại, thở hổn hển: "Anh Du không đợi chúng ta sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tim-kiem-tinh-yeu-con-duong-den-ben-em/2922602/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.