*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế giới luân hồi thả mình rời khỏi thùy trán, hạ xuống trước mắt Phong Mặc, lẳng lặng nhìn hắn.
Phong Mặc cũng mỉm cười nhìn người đối diện.
Hai mẹ con cứ nhìn nhau như vậy. Bà ta không nói gì, chỉ là ánh mắt đầy hoang mang.
Bà ta bỗng nhướng mày, khẽ lắc đầu. Nét mặt bà ta trở nên vô cùng tù đọng, ngây dại như một người máy bị nhấn nút tắt, đôi mắt mất hết sức sống.
Từ đôi đồng tử đờ đẫn có thể nhận ra ý thức của bà ta tạm thời không ở đây, có lẽ đã lại tới Thế giới luân hồi làm gì đó chăng?
Đột ngột vọt tới trước mặt hắn, một tiếng chào hỏi cũng không nói đã rời đi… Cũng không biết đó là do tính tình tùy tiện hay căn bản không coi hắn ra gì.
Phong Mặc không quấy rầy Thế giới luân hồi. Bà ta còn quá nhiều điều bí ẩn, có lẽ mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Mà hắn cũng biết, bất kể hắn nói gì cũng không thể lay chuyển quyết định của bà ta. Đối với bà ta, dù cầu xin, tạ tội, lừa gạt… tất cả đều vô ích. Bà ta trông coi nhiều thế giới như vậy, để duy trì trật tự cần phải giữ vững lý trí lạnh lùng cứng rắn, bởi vậy hắn đoán bà ta sẽ không có khái niệm về thứ gọi là tình thân của con người.
Phong Mặc nhìn khuôn mặt người phụ nữ.
Bầy côn trùng màu đen đang ngọ nguậy, cắn nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618167/quyen-4-chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.