*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Mặc xem trận chiến dưới góc nhìn của thượng đế. Trong mắt hắn, tất cả thay đổi của huyết thi, NPC, môi trường hoặc trạng thái, hoạt động tâm lý, cảm xúc,… của người luân hồi đều sẽ có thông báo bằng chữ.
Cảm xúc của Lâm Việt rất bình thản, rõ ràng đã sắp phải chết, tâm trạng anh vẫn không có bất cứ dao động nào, ngay cả hoạt động tâm lý cũng rất ít ỏi.
Phong Mặc trong khoang duy tu nơi thành Vân trái lại đang nhìn đến vừa cuống vừa giận.
Thế mà anh lại thực sự đứng đó chờ chết, không hề phản kháng!
Đương nhiên, với tình hình của anh hiện tại quả thực có phản kháng cũng vô ích, làm gì cũng chỉ phí công.
Phong Mặc mở mắt trừng trừng nhìn ba con huyết thi đánh bại Lâm Việt.
Khi bị đánh gục xuống nền đất, trên đỉnh đầu Lâm Việt xuất hiện một dòng “phụ đề” biểu thị nội tâm…
[Hơi đau một chút.]
Khi bị quái vật bò sát xé toạc cánh tay, dòng trạng thái thứ hai bật ra…
[Mẹ nó đau thật.]
Khi móng vuốt của huyết thi thứ ba ghim trên mặt anh, trong lòng anh chỉ có một chữ…
[Đ**.]
Phong Mặc trước giờ chưa từng nghe Lâm Việt văng tục. Thân là một quân nhân giải ngũ của nước Bàn Cổ, để giữ gìn hình tượng, anh chưa từng nói tục trước mặt người khác dù chỉ một lần.
Thì ra khi bị dồn ép anh cũng sẽ âm thầm chửi rủa, chỉ là trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618159/quyen-4-chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.