*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*Trong chương này có nhắc đến câu tục ngữ “Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo” – Bồ Tát bằng đất sét qua sông, chính mình khó giữ được. Các bạn có thể google nếu muốn biết thêm chi tiết nhé.)
Bệnh viện Hải Loa rất cũ kỹ, nhìn từ những tòa nhà phong cách cổ kia, hẳn nó đã có lịch sử gần trăm năm rồi.
Vài chục năm trước, việc mà tín đồ đạo Cơ đốc tại nước Bàn Cổ làm nhiều nhất chính là quyên góp tiền bạc, ủng hộ các bệnh viện, vậy nên trong bệnh viện Hải Loa còn giữ lại một vài bức tượng có liên quan tới tôn giáo này.
Trong số đó có bức tượng Đức Mẹ Maria đặt tại một khoảng vườn hoa nhỏ trong bệnh viện. Bức tượng cao hơn bốn mét tạc Đức Mẹ với gương mặt hiền hòa, trong lòng bà ôm một đứa bé, ba thiên sứ vỗ cánh vờn quanh bên cạnh, mỉm cười ngắm nhìn đứa trẻ sơ sinh.
Sự xuất hiện của huyết thi ở thế giới này vốn đã không hợp lẽ thường, vậy nên dựa theo quy luật của Thế giới luân hồi, Phong Mặc có thể nhúng tay can thiệp bằng vài cách không quá hợp lý tương tự, chỉ cần phù hợp với quy tắc vận hành thì có thể được Thế giới luân hồi chấp nhận.
Giống như ma nữ không mặt lúc trước.
Kỳ thực có một điều Lâm Việt đoán không sai.
Cô ta chính là linh hồn của mẹ Uông Tư Thần.
Sau khi Uông Tư Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618157/quyen-4-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.