*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Mặc nhìn chằm chằm bức hình kia.
Tấm ảnh này hoàn toàn khác với tấm ảnh mà Vương Hân từng thấy, Bạch Hinh Thiến trong hình đang nở nụ cười ngọt ngào, ngồi trong vườn hoa cùng một người phụ nữ trung niên.
Ánh mặt trời rất đẹp, người phụ nữ trung niên cũng đang cười, thế nhưng nụ cười có chút cứng ngắc, hoàn toàn đối lập với nụ cười rạng rỡ của Bạch Hinh Thiến.
Trang thiết bị lắp đặt trong vườn hoa khá cũ kỹ, cây cối rất cao, thân cây cũng lớn. Nhìn những tòa nhà phía xa và quần áo bệnh nhân người phụ nữ mặc, nơi đây hẳn là khu vườn trong một bệnh viện nào đó, có thể thấy bệnh viện cũng đã được xây dựng nhiều năm rồi.
Bệnh viện này tám phần mười là nằm ở khu phố cổ. Kết hợp với mô tả về trang phục công sở của Bạch Hinh Thiến mà Vương Hân nói lúc trước, Phong Mặc đoán công việc của cô hẳn cũng rất “có giá”, phần lớn những công ty như vậy thường có văn phòng ở khu đô thị mới, thế nên bệnh viện này có lẽ sẽ nằm ở nơi hai khu phố mới và cũ giao nhau.
Phong Mặc thu lại bức hình, phất tay với Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ: “Rời khỏi đây rồi tính.”
Hai người kia chỉ ước gì thoát khỏi căn nhà nát này càng sớm càng tốt, vội đỡ nhau chạy ra ngoài.
Nhưng Lâm Việt lại đi về phía thi thể Bạch Hinh Thiến: “Chờ tôi một lát.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618138/quyen-4-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.