*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hì hì hì hì~”
Tiếng cười vẫn vang vọng không dứt, tựa như bám vào làn gió mà đi, càng bay càng xa, càng lúc càng nhỏ, chẳng mấy chốc đã tan biến vào hư không.
Dù không e sợ quỷ thần, Lâm Việt cũng cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Vương Hân cười nhạt một tiếng khinh bỉ: “Cắt, giả thần giả quỷ. Loại này là tôi ghét nhất đấy, có giỏi thì nhảy thẳng ra đây đi!”
Tuy Vương Hân cứng miệng như vậy nhưng Lâm Việt vẫn nghe ra chút run rẩy trong giọng nói của gã, lời nói cũng không hoàn toàn lưu loát, rõ ràng gã cũng rất sợ, chỉ là đang gắng gượng giữ mặt mũi thôi. Hơn nữa đèn pin trong tay gã lúc này đang vung loạn xạ, bề ngoài thì thách thức kẻ địch xuất hiện, e rằng bên trong đang âm thầm cầu khẩn nó nhất định đừng ló đầu ra.
Thanh niên gầy gò vẫn đang cố sức lay gọi bạn gái, vừa lay vừa chửi rủa với không khí: “Tao đm cả nhà mày cái đồ chó chết, có giỏi lăn ra đây cho bố mày xem! Bố mày phải XXX cả lò nhà mày… A, tôi nhớ là trong phim ma có bảo ma quỷ sợ chửi bậy nên tôi mắng nó nhé! Cái này chả liên quan gì đến anh đúng không?”
Tuy đang chửi hăng say nhưng hắn ta vẫn không quên giải thích một câu với Lâm Việt, sợ anh đánh mình. Dù sao hắn ta còn chưa xác định được trên đời có ma hay không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618130/quyen-4-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.