*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy chiến hữu đã chết khiến trong lòng Lâm Việt dâng lên rất nhiều cảm xúc hỗn độn, gấu trúc khổng lồ khẽ thở dài một tiếng.
Anh hướng ánh mắt thâm sâu về phía Phong Mặc, sau đó lắc đầu quay đi, đi tìm cánh cửa giúp mình thoát khỏi ảo ảnh.
Hiển nhiên, với tính cách của Lâm Việt, anh chắc chắn sẽ không tin tưởng bất kỳ thứ gì xuất hiện trong ảo giác. Phong Mặc này nhất định là do ký ức của chính anh đắp nặn thành, dù cho hắn có biết tất cả bí mật trong đội cũng không có gì lạ, anh đã quyết định sẽ làm như hoàn toàn không nhìn thấy.
Phong Mặc hiểu Lâm Việt, bởi vậy hắn cũng không lo lắng. Bất kể anh đi đâu hắn cũng theo tới đó, anh không để ý đến hắn, hắn càng chủ động nói chuyện không ngừng.
“Nhớ dị năng của tôi không? Giao tiếp với linh hồn ấy. Tôi thật ra chưa ngỏm hẳn đâu, chẳng qua giờ biến thành u hồn rồi thôi, anh tin không?”
Lâm Việt nghe thấy lời hắn nói, nhưng anh cũng không liếc hắn một lần, im lặng nhấc chiếc nắp đậy miệng giếng làm bằng con sứa trên mặt đất lên.
Dưới giếng là một suối phun kẹo, từng mảng kẹo đường quấn dính vào nhau phun ra xa, thế nhưng khi trào ra mặt đất, chúng lại bất ngờ biến thành một vũng phân và nước tiểu.
Hẳn không phải cửa ra rồi.
Chẳng lẽ là do thị giác của lốt thú có vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618123/quyen-3-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.