*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn dòng tin báo tử xuất hiện, hai tay Lâm Việt nhất thời siết chặt.
Phong Mặc đã bị người khác cướp xác? Giống như Osawa Emi? Hay là có một linh hồn khác tới trú ngụ trong cơ thể hắn?
Kẻ đó là ai? Trịnh Hạc? Tống Kim Dân? Hay là có kẻ thừa nước đục thả câu?
Suy nghĩ một hồi, Lâm Việt chỉ thấy đầu óc nhức nhối.
Bất kể sự thật ra sao, Phong Mặc đã chết rồi…
Cảm giác bất lực nhấn chìm anh, bóp nghẹt khiến anh không thở nổi.
Lâm Việt cúi người nhặt mảnh giấy mà Phong Mặc để lại, bàn tay run rẩy mất kiềm chế khiến động tác đơn giản này cũng trở nên vất vả bội phần.
Bệnh của anh tái phát.
Những cơn ác mộng từng trải qua trên chiến trường năm đó đồng loạt ùa về trong ký ức, cảm xúc tiêu cực nổi lên như sóng dậy.
Máu tanh, chết chóc, ly biệt, thối rữa, phản bội, âm mưu…
Dù anh không muốn nhớ, chúng vẫn như cơn lũ cuồn cuộn tràn tới phá tan lý tính, đạp đổ ý chí của anh!
Lâm Việt móc thuốc lá trong túi, lại lục tìm một chiếc bật lửa. Thế nhưng vừa nhìn thứ nằm trong tay mình, lòng anh lại càng thêm rối loạn.
Zippo màu vàng…
Gợi cho anh nhớ tới ngày đầu tiên hai người gặp nhau, chính Phong Mặc đã cho anh chiếc bật lửa ấy.
Nhìn chữ thập đỏ màu máu xiêu xiêu vẹo vẹo trên mu bàn tay trái, Lâm Việt rốt cuộc không cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618115/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.