*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Mặc cũng đã nhìn thấy tin báo tử trên bầu trời.
Trong tưởng tượng của Lâm Việt, sau khi biết nguyên nhân cái chết của Osawa Emi, hắn hẳn sẽ mỉm cười? Hoặc có lẽ sẽ vỗ tay khoái chí, hoặc tỏ vẻ hả hê, nếu không sẽ tràn ngập hiếu kỳ muốn tìm hiểu cho rõ?
Thế nhưng chẳng biết tại sao, nét mặt hắn lúc này lại hoàn toàn nghiêm túc.
Lâm Việt nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, hỏi: “Sao vậy?”
Gương mặt nghiêm túc pha chút hoang mang, Phong Mặc nhíu mày muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lắc đầu, làm bộ bình thản: “Không có gì, hơi nhức đầu thôi, chắc tại ảnh hưởng của “mị ma” chăng?”
Lâm Việt biết hắn đang nói dối, hắn rõ ràng có suy nghĩ gì đó, chỉ là không muốn nói ra. Anh cũng không vạch trần hắn, coi như bản thân không phát hiện.
Hai người ngồi trong góc quán cà phê, cùng đợi ba đồng đội tới. Lâm Việt móc ra thuốc lá và bật lửa từ nhẫn không gian, cứ nắm chặt tay trừng trừng nhìn nó, không ngừng đấu tranh nội tâm dữ dội.
Cơn thèm thuốc bốc lên, nhưng mùi quá nồng sẽ kéo kẻ địch tới, anh không dám hút. Giằng co với chính mình trong chốc lát, anh lại ủ rũ cất bao thuốc và bật lửa vào.
Vẻ mặt Lâm Việt mỗi lần đấu tranh với cơn nghiện thuốc đều lọt vào đáy mắt Phong Mặc. Hắn cảm thấy hình ảnh này rất thú vị, không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618105/quyen-3-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.