*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Osawa Emi chậm chạp chớp mắt vài lần, cơ mặt khẽ co kéo ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Theo cử động của cô ta, vài sợi tóc mái vương sau vành tai nhẹ nhàng trượt ra trước trán, điểm thêm nét hiền dịu cho khuôn mặt xinh đẹp. Cô ta liếc nhìn qua bên trái, bím tóc mà Lâm Việt vừa buộc liền rũ xuống trước mặt, dù sao chuỗi vòng tay không phải dây buộc tóc nên rất lỏng lẻo, anh cũng đã cố gắng rồi.
Kỳ thực linh hồn Osawa Emi vẫn luôn phiêu lãng quanh cái đầu của mình, chứng kiến tất cả những sự việc xảy ra quanh nó. Cô ta nhìn thấy Lâm Việt giết Suriel, thấy thân thể cường tráng vạm vỡ khi anh hóa thành người, thấy dịu dàng và thương tiếc trong đôi mắt khi anh giúp mình buộc lại mái tóc.
Nghĩ tới gương mặt anh tuấn của người đàn ông kia, nụ cười mỹ miều bỗng có chút thẹn thùng, đôi mắt hạnh thoáng dâng tràn một cảm tình đặc biệt.
Sùng bái, kính ngưỡng, cảm kích, còn cả… mến mộ.
Có điều ánh mắt vừa rồi của Lâm Việt nhìn cô ta tựa hồ có chút hổ thẹn, hơn nữa anh lại nhận ra cô ta là Osawa Emi ngay lập tức, còn đưa chuỗi vòng tay cho cô ta… Chuyện rõ ràng như vậy, chỉ cần suy luận một chút cũng có thể đoán ra anh đã từng giết người thân của cô ta, bởi vậy mới mang lòng hổ thẹn.
Nếu Lâm Việt đã giết Suriel… E rằng mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618089/quyen-3-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.