*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù đang trong lốt thú nhưng thực tế Lâm Việt vẫn là con người, anh có thể khống chế bản thân không để mùi hương kia mê hoặc. Thế nhưng đám chó mèo thì khác, chúng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào với chuyện ăn xác này.
Phong Mặc lần nữa sử dụng dị năng, hắn muốn nói chuyện với con chó biến dị. Chỉ là dị năng của hắn không phải thuật đọc suy nghĩ, nếu đối phương không muốn đáp lại, dị năng cũng trở thành thứ vô dụng.
Lần này con chó biến dị lựa chọn im lặng, không trả lời bất cứ một câu hỏi nào của thần hộ vệ.
Giao tiếp không được, vậy là con súc sinh này đã quyết tâm giết người?
Phong Mặc không lãng phí thời gian nữa, hắn thu hồi dị năng, bắt đầu cùng những người khác xử lý xác chết xung quanh, dự định tập trung đống thi thể lại một chỗ, không cho lũ động vật có cơ hội ăn một miếng nào.
Thấy kẻ địch định cướp thi thể đi, đám thú cưng không tiếp tục chần chừ, hai mắt đỏ ngầu nhào tới!
Lâm Việt xông lên trước chặn bầy thú, gằn giọng gầm lên một tiếng trầm đục: “Gào!”.
Vừa rồi số chó mèo chết dưới tay Lâm Việt lên đến mười mấy con, giờ thấy anh dữ dội như vậy, những con còn lại đều giật nảy mình, không dám lao bừa về phía trước. Có điều dây thanh quản của mỗi động vật đều có giới hạn, gấu trúc Lâm Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618073/quyen-3-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.