*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người leo núi hầu hết đều sẽ mặc áo khoác màu sắc bắt mắt, thế nhưng cái gọi là “bắt mắt” này cũng chỉ có thể áp dụng với người quan sát từ trên không thôi. Nếu như đều là người đang đi giữa vùng núi non trùng điệp, chướng ngại vật cản trở tầm nhìn rất nhiều, từng đống tuyết cao cả mét nối tiếp nhau đủ khiến họ bỏ qua một người sống sờ sờ ở đó. Hơn nữa tìm người trong núi tuyết lại không thể hét to, nếu hét sẽ gây tuyết lở, bọn họ chỉ có thể im lặng dò dẫm.
Lâm Việt lôi ra hai cây gậy leo núi tuyết từ không gian. Hai cây gậy này được chế tạo bằng năng lực của thẻ luân hồi, tuy do thiếu thốn nguyên vật liệu nên không thể tốt như gậy leo núi chính hãng nhưng vẫn rất chắc chắn.
Lâm Việt ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, nói với Phong Mặc vài ý kiến phân tích đơn giản.
“Nếu nhiệm vụ là giải cứu lữ khách bị mắc kẹt, vậy hắn vẫn còn sống, nguyên nhân gặp nạn thì chỉ quanh quanh bị ốm, bị ngã gãy chân, mất đồ đạc dụng cụ, kẹt trong khe núi, rơi xuống hố sâu. Chúng ta trước tiên đến mấy chỗ khuất tối tối tìm xem, hiện giờ mới sáng sớm, có ánh nắng sưởi ấm hẳn là hắn chưa chết ngay đâu.”
Phong Mặc cười cười: “Lĩnh vực này tôi không thạo, nghe anh, đi thôi.”
Chỉ chăm chăm tìm người hiển nhiên rất buồn chán, Lâm Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618051/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.