Chương trước
Chương sau
Kết thúc đoạn phim ngắn, Charles đem hoa hồng vừa mới hái để sau lưng, nhìn hình ảnh Jasmine và Lucica từ phía xa...... Lúc này đoạn phim ngắn dường như đưa mọi người tới gần chân tướng sự thật hơn một bước, giống như có thứ gì đó sắp diện kiến.
"Charles đó, có phải hắn ta..... Thích chị gái của mình không?" Hạ Tiêu Nhu hơi do dự hỏi, nhưng cô ta rất nhanh hô lên một tiếng, buông tay Trâu Tiểu Thiên ra, nhăn mũi hỏi: "Tiểu Thiên, em nhéo chị làm gì!"
"Ôm..... Xin lỗi, em vừa mới nhìn thấy bức tranh sơn dầu trên tường giống như đang thay đổi." Trâu Tiểu Thiên bị Hạ Tiêu Nhu chất vấn, trong ánh mắt có chút hoảng loạn, sau đó, cậu chỉ vào bức tranh sơn dầu trên tường nói.
Sáu người lúc này mới chú ý đến người phụ nữ trong bức tranh sơn dầu trên tường đã quay người lại, người phụ nữ này cũng đang nhắm hai mắt, bóng dáng cô ta mặc dù rất giống Jasmine, nhưng khuôn mặt của cô ta lại kém hấp dẫn hơn nhiều so với Jasmine. Cô ta từ từ mở mắt ra, trong hốc mắt cũng là hai lỗ thủng máu, theo động tác trợn mắt của cô ta, một dòng máu và nước mắt chảy dài trên má.
"Không xong rồi, chúng ta đã ở trong căn phòng này, quá mười lăm phút rồi!" Lăng Cửu Vi lúc này mới chú ý tới những việc cần đề phòng Lam Đinh vừa mới nói lúc nãy, mà đoạn phim ngắn rõ ràng đã làm gián đoạn việc tính toán thời gian của bọn họ, khiến cho bọn họ đứng trong căn phòng này, hơn mười lăm phút.
Lục Kim Thần mở cửa, sáu người lần lượt đi ra khỏi phòng. Bọn họ không dám quay đầu lại xem những gì đã xảy ra trong phòng, chỉ có Lam Đinh người cuối cùng đóng cửa liếc mắt một cái...... Người phụ nữ trong tranh, nửa người đã ra khỏi lồng kính khung ảnh, đôi môi cong lên mỉm cười với cô!
"Vậy, kế tiếp chúng ta đến '2-5' sao?" Tiểu Thái Muội nhìn thoáng qua phòng bên cạnh hỏi, "Lam Đinh, cô có biết vì sao lại mất '2-3' không?"
"'2-3' nằm ở cuối hành lang, hơn nữa trên cửa có khoảng năm cái khoá." Lam Đinh cau mày nói, "Lúc tôi ghé sát vào, có thể nghe thấy tiếng bước chân bên trong, cảm giác...... Giống như đang nhốt cái gì đó....."
"Chẳng lẽ là nhiệm vụ phụ?" Lăng Cửu Vi hỏi.
——— Mặc dù vẫn luôn phát hiện manh mối trong phó bản lần này, nhưng lại không có nhiệm vụ phụ nào được tìm thấy, cô cảm thấy có chút kỳ quái.
"Tôi không biết, muốn đi xem thử không?" Lam Đinh lắc đầu, nắm chặt kiếm trường nói.
"Có lẽ chúng ta nên đứng ngoài cửa, dụ nó ra bằng lời nói?" Lục Kim Thần ôm cánh tay dựa vào tường đề nghị.
"Lỡ như kích thích đến thứ bên trong.... Ừm....... Quái vật bên trong, nó tông cửa xông ra ngoài thì phải làm sao?" Trâu Tiểu Thiên nắm góc áo Hạ Tiêu Nhu, ứa nước mắt hỏi.
"Vậy thì vào phòng gần nhất để tránh đi......" Lăng Cửu Vi hơi ngập ngừng đáp.
Dựa vào lời nói của Lam Đinh, tầng ba tốt nhất là không nên đi, kẻo lại kích hoạt thêm vài tượng sáp.... Như vậy ở lầu hai, nên tìm manh mối. Nếu trên cửa phòng "2-3" này đều trang bị ổ khoá, vậy thì bọn họ sẽ không có khả năng vào đó tránh nạn, vậy bắt đầu từ căn này đi!
"Nhưng mà, em có chút sợ hãi." Trâu Tiểu Thiên thất vọng cúi đầu nói.
"Em là con trai, phải dũng cảm một chút." Lăng Cửu Vi hơi quỳ xuống, vỗ nhẹ lên đầu Trâu Tiểu Thiên. Cậu bé xui xẻo này đã liên tiếp chứng kiến hai người lần lượt chết tại chỗ, sẽ có chút bóng ma tâm lý cũng là điều bình thường.
"....... Vâng, em sẽ cố gắng." Ánh mắt Trâu Tiểu Thiên loé lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Lăng Cửu Vi.
Lăng Cửu Vi khẽ mỉm cười đáp lại cậu, để Hạ Tiêu Nhu dẫn cậu cách xa phòng "2-3" một chút. Tiểu Thái Muội cũng chạy nhanh đến bên cạnh Hạ Tiêu Nhu, hứa với Lăng Cửu Vi sẽ bảo vệ tốt Trâu Tiểu Thiên.
Lăng Cửu Vi khẽ nhún vai, cô cũng không nghĩ sẽ vạch trần nỗi sợ hãi của Tiểu Thái Muội...... Cô quay trở lại đứng trước cửa phòng "2-3", trao đổi ánh mắt với Lục Kim Thần và Lam Đinh, gõ nhẹ cửa———
"Bang bang....... Có ai ở trong đó không?" Lăng Cửu Vi đứng đối diện với cánh cửa đang đóng chặt hỏi, cô không dám hỏi quá lớn, bởi vì người đàn ông tượng sáp lúc trước không biết đã đi đâu rồi, nói không chừng sẽ bị giọng nói của cô hấp dẫn đến đây.
"........ Bang!" Bên trong dường như do dự một lúc lâu, lâu đến nỗi bọn họ tính từ bỏ điều tra phòng này, có thứ gì đó đập vào cửa, phát ra một tiếng vang trầm. Sau đó, giọng nói khô khốc của một người phụ nữ trung niên vọng qua cửa, truyền đến đây: "Là...... Tiểu thư Jasmine sao? Tiểu thư Jasmine..... Cô có thể thả tôi ra được không?"
Tiểu thư Jasmine? Người phụ nữ trung niên bên trong nghĩ mình là Jasmine Linde sao?
Lăng Cửu Vi suy nghĩ một chút, dứt khoát tránh né vấn đề này, thẳng thắn hỏi: "Cô là ai? Vì sao lại bị nhốt ở đây? Là ai đã nhốt cô lại?"
"Tiểu thư Jasmine, tôi là Melona......" Người phụ nữ trung niên dường như nức nở một tiếng qua cánh cửa, nhưng giọng của cô ta rất khó nghe giống như một con quạ đen mới học nói, hoặc một loại đàn phong cầm bị hỏng.
Melona?! Lăng Cửu Vi nhìn thoáng qua bức ảnh Melona trên tay....... Nếu dựa theo giả thiết bối cảnh, nơi này đã qua hơn ba mươi năm, vậy thì người phụ nữ trong phòng có lẽ đang nói thật.
Lăng Cửu Vi khẽ mở miệng, chuẩn bị tiếp tục nói cái gì đó, nhưng Lục Kim Thần giữ tay cô lại, đặt ngón trỏ lên môi cô, thấp giọng nói: "Suỵt——— Trước hết đừng nói chuyện."
"Ô ô, tiểu thư Jasmine của tôi....... Tôi không biết bên ngoài đã qua bao nhiêu ngày, nhưng nếu cô còn ở trong căn nhà này, hãy chạy trốn khỏi thiếu gia Charles...... Tiểu thư Jasmine, tôi đã ở trong căn phòng này sắp phát điên rồi, mong cô hãy đưa tôi ra khỏi đây......." Sau khi Melona nói xong, trước mặt Lăng Cửu Vi, Lam Đinh và Lục Kim Thần xuất hiện lời nhắc nhở từ hệ thống———
[Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ phụ "Mong muốn của Melona", thời gian nhiệm vụ là không giới hạn, hoàn thành sẽ khen thưởng 6000 điểm tích luỹ, hai thanh chuỷ thủ* trừ ma, nếu thất bại sẽ không bị trừng phạt. Bạn có muốn tiếp nhận nhiệm vụ này không?]
*Chuỷ thủ: Là 1 loại kiếm ngắn (giống như dao găm, lưỡi lê..)
Nhiệm vụ phụ cuối cùng cũng xuất hiện! Nếu không có trừng phạt, bọn họ tự nhiên sẽ bấm tiếp nhận. Sau đó, nhiệm vụ phụ này, dường như lập tức được hệ thống chia sẻ cho tất cả những người còn sống sót.
[Toàn đội đã tiếp nhận nhiệm vụ phụ "Mong muốn của Melona", nhiệm vụ của đội: Bảo vệ Melona còn sống đến cổng lớn toà nhà cổ]
"Thật nhiều điểm tích luỹ......." Tiểu Thái Muội trước hết là kinh ngạc một chút, nhưng nghĩ đến 6000 điểm tích luỹ chia đều cho mỗi người được 1000 điểm tích luỹ, lập tức lại không hưng phấn như vậy nữa. Hơn nữa, vật phẩm khen thưởng chỉ có hai thanh chuỷ thủ trừ ma, bọn họ tổng cộng có sáu người, vẫn là tuỳ thuộc vào vận may của ai tốt hơn.
"Nhưng tôi cảm thấy...... Người đàn ông tượng sáp lúc trước có lẽ là đang ở tầng một." Hạ Tiêu Nhu nhìn bức tường trong góc, có chút sợ hãi nói, hơn nữa, tiếng của cô vừa dứt, trên bức tường lại đột nhiên xuất hiện một bóng người từ từ di chuyển, thoạt nhìn đúng là người đàn ông tượng sáp kia.
"Chúng ta trước hết tránh vào phòng '2-5' đi!" Bóng người mặc dù di chuyển chậm, nhưng nếu dựa theo tốc độ này, bọn họ cũng không cách nào mở năm cái khoá, thả Melona ra.
"Tiểu thư Jasmine! Cô nhất định phải tránh xa thiếu gia Charles....... Hắn........" Melona còn chưa nói gì, tốc độ của người đàn ông tượng sáp đột nhiên nhanh lên, chỉ trong vài giây, hắn đã nhào tới Hạ Tiêu Nhu.
"Cứu mạng a———" Hạ Tiêu Nhu từ trong hình xăm lấy ra con dao gọt hoa quả chém lung tung, nhưng xem ra đòn tấn công của cô ta đối với người đàn ông tượng sáp, chỉ giống như đang gãi ngứa, bàn tay hắn gắt gao bóp lấy cổ của Hạ Tiêu Nhu, tiếp tục bóp chặt.
Lăng Cửu Vi cũng từ trong hình xăm lấy ra con dao phay, cô sững sờ khi nhìn thấy vũ khí của Lục Kim Thần hoá ra là quạt xếp?!
Nhưng giờ phút này cũng không kịp kinh ngạc, mắt thấy tay người đàn ông tượng sáp bóp càng ngày càng chặt, bọn họ từng người dùng vũ khí chém vào cơ thể tượng sáp, mới phát hiện thân thể hắn tương đối cứng rắn, nếu tính có thể làm hắn bị thương, cùng lắm cũng là trên làn da hắn rớt xuống một ít bột trắng, không thể tạo thành vết thương trí mạng...... Mà người đàn ông tượng sáp đó cũng rất kỳ quái, hắn không bóp chết Hạ Tiêu Nhu nhưng lại tuyệt đối không có ý buông tay.
"Ưm......." Hạ Tiêu Nhu liều mạng giãy giụa một lúc, cuối cùng vẫn là đạp hai chân nữa, hoàn toàn không còn động tĩnh gì. Lúc này, tượng sáp nam mới giống như nhìn thấy những người khác, duỗi tay về phía Lục Kim Thần ở gần nhất.
"Chạy mau, vào '2-5'!" Lăng Cửu Vi dứt khoát xoay người, chạy đến mở cửa phòng '2-5' ra.
Đột nhiên nhìn thấy tường và sàn phòng '2-5' đều được sơn màu đỏ sậm gần với màu đen, làm cô hoảng sợ, nhưng trước mắt, cũng chỉ có thể bước vào tránh....... Mà góc tường bày biện ba cái bình pha lê lớn khiến cho cô chú ý đến, bởi vì trong đó chứa đầy tròng mắt......
"Làm sao bây giờ? Cửa không đóng được!" Tiểu Thái Muội chạy vào cuối cùng dùng sức kéo cửa lại, nhưng phát hiện cửa giống như được gắn vào tường, căn bản không đóng lại được...... Cô không còn cách nào khác, đành phải chạy đến bên cạnh đại đội, trơ mắt nhìn người đàn ông tượng sáp đi đến cửa phòng "2-5".
Người đàn ông tượng sáp đứng ở trước cửa, đầu hơi nghiêng một chút, hắn không bước vào "2-5", chỉ khó khăn mở miệng, nói: "Trả lại...... Cho tôi...... Trả lại cho...... Tôi......"
Nghe hắn nói, Lăng Cửu Vi nhấc một cái bình pha lê lớn lên, trong lòng cô có suy đoán...... Chẳng lẽ, người đàn ông tượng sáp này chỉ muốn lấy lại tròng mắt của mình?
"....... Để tôi làm cho!" Lục Kim Thần từ trong tay Lăng Cửu Vi cầm lấy bình pha lê, nhìn Lăng Cửu Vi ôn hoà nói: "Tôi sẽ bảo vệ chị."
Lăng Cửu Vi nhìn con ngươi đen nhánh của anh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Đây chẳng phải là lần đầu tiên cô và Lục Kim Thần gặp nhau sao? Vì sao anh lại đột nhiên hứa sẽ bảo vệ mình?
Cô không nghĩ về chuyện đó quá lâu, bởi vì cô cũng không tin rằng trên thế giới này sẽ có người đối tốt với mình mà không có lý do, anh nhất định là muốn cái gì đó từ cô, chẳng qua là chưa lấy được....
Khác với Lăng Cửu Vi, con ngươi Lục Kim Thần có chút sáng, đây là lần đầu tiên Lăng Cửu Vi nhìn anh lâu như vậy, trong lòng anh có chút khẩn trương...... Cô có thể nhớ tới mình sao?
"Lục Kim Thần, vậy cậu mau làm đi! Đem bình pha lê đặt trước mặt người đàn ông tượng sáp thử xem." Lăng Cửu Vi giống như nghĩ thông suốt, khoé miệng khẽ cong lên, thời điểm sai anh cực kỳ quyết đoán.
"Được." Nghe cô quyết đoán như vậy, Lục Kim Thần cảm thấy có chút buồn bực..... Nhưng mà, chính anh nói muốn làm, quỳ cũng phải làm cho xong.
Người đàn ông tượng sáp lặng lẽ đứng ở cửa, như thể cánh cửa này ngăn cách hai thế giới, mà hắn, tuyệt đối sẽ không bước vào '2-5' một bước.
Lục Kim Thần nhìn hai cái lỗ thủng máu trên mặt hắn, thở dài, sải bước về phía hắn......
"Lục Kim Thần." Anh còn chưa đi được vài bước, Lăng Cửu Vi liền gọi anh lại. Khi anh quay đầu lại, giống như một con chó lớn được chủ nhân gọi tên, vui vẻ nhìn về phía cô.
"Đừng ra khỏi phạm vi khung cửa....." Lăng Cửu Vi trầm ngâm nói, cô cảm thấy người đàn ông tượng sáp này đích thật là không thể vào, cho nên phạm vi bên trong khung cửa là an toàn..... Xem ra người đàn ông tượng sáp cùng lắm là có thể đưa bàn tay vào.
"Được." Lục Kim Thần gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp...... Cô vẫn quan tâm mình!
"Còn nữa!" Lăng Cửu Vi suy nghĩ một chút, nói thêm một câu nữa: "Giữ chặt bình pha lê, đừng để hắn đoạt đi."
"........Được." Ánh mắt Lục Kim Thần nhìn về phía cô lập tức có chút ai oán....... Thì ra, trong mắt Lăng Cửu Vi bây giờ, bình pha lê và anh có địa vị giống nhau.......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.