Thứ Sáu, Phó Đình Hựu liên lạc với Úc Thừa, nói tối nay nhóm bạn nối khố của bọn họ định tổ chức một buổi party, bao trọn Hullett House ở khu Tiêm Sa Chuỷ chơi cả đêm. Vừa khéo Hoài Hâm cũng đang ở đây, anh ấy bèn dặn Úc Thừa đưa cô đến chơi, sẵn tiện giới thiệu với mấy anh em trong nhóm biết mặt.
"Tôi không cần biết cậu bận gì, cậu nhất định phải đến. Bọn Chu Cần và Gia Huy đều có mặt cả..."
Hoài Hâm chưa từng nghe đến mấy cái tên mà Phó Đình Hựu vừa nhắc đến, không phải đám người từng xuất hiện ở Macao trước đó. Trước khi xuất phát, Úc Thừa đã giới thiệu sơ lược về gia thế của đối phương cho cô biết, tất cả đều là bạn thân hồi còn học cấp hai của anh.
Chỉ mới cuối tháng Mười một, vốn chẳng phải là đêm countdown hay ngày lễ gì quan trọng, nhưng Hoài Hâm vẫn phải choáng váng trước mức độ tiêu pha này.
Đây chính là khách sạn Hullett House đấy. Trước đây, nó từng là trụ sở của lực lượng cảnh sát biển Hong Kong, là một di tích cổ kính cực kỳ sang trọng toát lên phong cách quyến rũ. Từ ngọn đồi rợp bóng cây xanh, phóng tầm mắt nhìn ra xa còn có thể ngắm trọn cảng Victoria gần đấy. Ấy thế mà cả khách sạn đều đã được bọn họ thuê trọn chỉ dùng để tổ chức party quẩy tung nóc.
Cả khách sạn chỉ có tầm mười phòng suite theo chủ đề riêng, và một vài ban công riêng khá lớn, trái lại rất thích hợp để tổ chức những hoạt động tiệc tùng thế này.
Lúc Úc Thừa đưa Hoài Hâm đến nơi, buổi party đang diễn ra cực kỳ sôi động. Tiếng nhạc dập xập xình từ trong phòng truyền ra, còn ở ngoài ban công, mấy chiếc bàn nhỏ được bày ra để tiện cho mọi người muốn nhâm nhi đồ uống theo từng nhóm nhỏ. Bên ngoài tuy yên tĩnh hơn một chút, nhưng tiếng nhạc xập xình vẫn tràn ra bên ngoài ban công, bầu không khí náo nhiệt bao trùm cả không gian từ trong ra ngoài.
Trong phòng, những ánh đèn màu nhấp nháy tạo ra một khoảng trời riêng biệt, nam thanh nữ tú nhiệt tình nhảy múa trên sàn nhảy, thoả sức tận hưởng niềm vui.
Ánh đèn quyến rũ đong đưa, cùng với đủ loại rượu ngon khiến người ta như lâng lâng men say. Hoài Hâm nhẹ nhàng tựa vào người Úc Thừa, anh hơi cúi mắt, nhấc cánh tay ôm lấy cô vào lòng mình.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tìm được Phó Đình Hựu.
Anh ấy đang ngồi ở cái bàn to nhất ngay giữa phòng, đám người ngồi đó đang đánh bài uống rượu, đều là những gương mặt quen thuộc. Phó Đình Hựu ung dung ngồi ở một băng sofa trong góc, hai chân bắt chéo, bên môi ngậm hờ một điếu thuốc đang cháy dở. Ánh sáng thưa thớt hắt lên gương mặt anh tuấn, toát lên cảm giác uể oải, thờ ơ như thể cách biệt với mọi thứ xung quanh.
Đến khi trông thấy Úc Thừa, Phó Đình Hựu mới rướn môi mỉm cười, đứng dậy ra hiệu với mọi người, "A Thừa đến rồi."
Đám anh em thân thiết vội vàng dừng hết mọi chuyện trên tay, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía bên này.
Có một vài người gần chục năm chưa gặp nhau, có vài người đã quen mặt, nhưng dù là kiểu nào, Hoài Hâm vẫn có thể nhận ra tình cảm giữa bọn họ rất tốt, ai nấy đều vỗ vai Úc Thừa ân cần hỏi thăm.
"A Thừa này, sau khi nghe thấy chuyện của cậu, bọn tôi ai cũng lo sốt vó. May mà mọi chuyện đã được giải quyết nhanh chóng." Ánh mắt lại dời sang Hoài Hâm, bọn họ nhướng mày, "Ồ, ai đây?"
Chu Cần đứng gần nhất, trông thấy cô nhóc vẫn còn trẻ, lại có một vẻ đẹp vô cùng trong sáng, đôi mắt trong veo. Trước đó, Phó Đình Hựu suốt ngày cứ nhắc tới, nói rằng người ta sẽ đưa người nhà đến, bảo bọn họ phải chào hỏi cho đàng hoàng.
"Bạn gái cậu à?" Chu Cần cười hỏi.
Úc Thừa nhìn Hoài Hâm chăm chú, anh khẽ cong khoé môi, không ừ hử gì -- Một lần nữa giao lại quyền quyết định cho cô.
Dưới vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, không hiểu sao Hoài Hâm lại thấy hơi ngại, cô rướn môi, bẽn lẽn gật đầu một cái xem như ngầm thừa nhận.
Không ngờ cô vừa động đậy, Úc Thừa liền cong môi bật cười khe khẽ. Sau đó, anh ôm cô vào lòng, nắm lấy mấy đầu ngón tay đang có ý đồ chạy trốn của cô, đặt lên ngực mình.
Úc Thừa nói chuyện với đám bạn, nhưng ánh mắt lại nhìn đăm đắm vào Hoài Hâm, dịu dàng lên tiếng, "Em ấy không chỉ là bạn gái của tôi."
Phía cảng Victoria rực rỡ lấp lánh ánh đèn, nơi đáy mắt của người đàn ông cũng chan chứa ý cười rạng rỡ khiến người ta như say như mê không cưỡng lại được, "Tôi đã cầu hôn với em ấy, và em ấy cũng đã đồng ý."
Khoảnh khắc hai ánh mắt khẽ chạm vào nhau, trái tim Hoài Hâm bỗng chốc loạn nhịp.
Xung quanh trở nên ồn ào hẳn lên, không biết là ai nhảy cẫng lên reo hò, sau đó là tiếng bật nắp champagne tanh tách. Đúng lúc này, pháo hoa bất ngờ nở bung ở bên ngoài ban công, sáng bừng cả bầu trời.
"A Thừa cũng tệ thật, chuyện thế này chẳng thèm báo trước với bọn tôi một tiếng!"
"Đây là chuyện vui lớn đấy, phải chúc mừng cho đáng vào..."
Hoài Hâm được Úc Thừa ôm chặt vào lòng, rượu rót đầy ly, từng gương mặt tươi cười thấp thoáng lướt qua trước mặt, cô cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp, như than hồng bên lò sưởi. -- Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được cùng anh tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời trước mắt.
Sau một màn nâng ly cạn chén, bọn họ lại chuyển sang sàn nhảy, ánh đèn liên tục đong đưa, tối nay quả là một đêm tuyệt vời.
Bao nhiêu nhân vật đình đám đều tụ hội về đây, những chiếc ly chân cao lắc lư sóng sánh, tiếng chạm ly nối tiếp vang lên những âm thanh trong trẻo. Những dải đèn màu tím nhạt toả sáng lung linh khiến cuộc vui càng thêm sôi động.
Bọn họ còn mời cả ban nhạc sống đến biểu diễn, bầu không khí càng lúc càng được đẩy lên đỉnh điểm. Đám đàn ông say sưa bên ly rượu, hương Vodka nồng nàn lãng đãng khắp nơi. Tiếng cười nói như vỡ oà trong từng nhịp gõ của ban nhạc.
Úc Thừa trò chuyện câu được câu chăng cùng nhóm bạn, còn Phó Đình Hựu ngồi ở một bên nói chuyện với Hoài Hâm.
"Chúc mừng nhé." Anh ấy đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, cũng hiểu nó có ý nghĩa gì, khẽ đánh thượt một tiếng, "Hành trình yêu nhau của hai người cũng cam go trắc trở không kém."
Sống mũi cay cay, Hoài Hâm mấp máy đôi môi, ghìm giọng thật thấp, "Cám ơn anh Phó đã giúp đỡ."
Phó Đình Hựu nhướng mày, cất giọng trêu, "Bây giờ mà vẫn còn gọi anh Phó à?"
Phó Đình Hựu cũng nhoẻn môi cười, nâng ly rượu lên cụng ly với cô, "Về sau đều là người trong nhà cả, có chuyện gì em cứ nói với anh."
Hoài Hâm gật đầu, cười đáp, "Vâng ạ."
Hai người ngừng tạm một lúc, khi ấy Phó Đình Hựu nhận được một cuộc điện thoại. Hoài Hâm trông thấy anh hờ hững nhìn lướt qua, sau đó bước ra ngoài ban công nghe máy.
Dõi theo bóng lưng thẳng tắp trong bóng đêm của người đàn ông, Hoài Hâm không cầm lòng được mà trộm nghĩ, từ lúc biết anh ấy đến giờ cô, chưa từng nhìn thấy bên cạnh anh có bóng hồng nào.
Thậm chí, có một lần cô từng hỏi thăm Úc Thừa về chuyện này, nhưng ngay cả anh cũng không rõ lắm, điều này càng khiến cô tò mò hơn.
Phó Đình Hựu không giống Úc Thừa, ngay từ ban đầu anh ấy đã sống trong một môi trường đầy rẫy âm mưu và tranh đấu, thế nên anh ấy lại càng hiểu rõ luật ngầm của cái giới này hơn ai hết.
Trong cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa giới thượng lưu, những kẻ bị cuốn vào trong vòng xoáy ấy sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn và thử thách khắc nghiệt hơn.
Với những người như bọn họ, sự lạnh lùng vô tình vốn đã ăn sâu vào cốt tuỷ, vì để có thể tồn tại, họ đã sớm hình thành thói quen ấy từ lâu.
Trong ấn tượng của Hoài Hâm, Phó Đình Hựu là một người đàn ông với vẻ ngoài điềm tĩnh, từ tốn và lý trí. Anh ấy luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè hết mình nhưng lại rất tỉnh táo và rõ ràng trong chuyện tình cảm.
Và nếu như thật lòng yêu một ai đó, liệu một người như anh ấy có sẵn sàng đặt cược tất cả vì người đó hay không?
Câu hỏi ấy bất thình lình hiện lên trong tâm trí của Hoài Hâm.
Dù sao thì chuyện này cũng không có liên quan đến cô, thế nên cô chỉ nấn ná trên bóng lưng anh thêm vài giây rồi nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Cô ngồi bên cạnh Úc Thừa, vừa nghe anh tán gẫu với bạn bè vừa cầm cái ly thuỷ tinh có hoa văn phức tạp kề bên môi khẽ nhấp một ngụm rượu.
Qua ba vòng rượu, mọi người cũng bắt đầu thoải mái hơn, ai cũng ngà ngà say, ngả người tựa vào sofa bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất.
Chu Cần và Tề Gia Huy đều là người hoạt ngôn, Hoài Hâm đang say mê lắng nghe, trong lúc tình cờ ngước mắt lên, lại va vào ánh mắt sâu thăm thẳm của Úc Thừa.
Sự mập mờ như cỏ dại thoắt cái lan tràn khắp nơi, vài giây sau đó, lòng bàn tay ấm áp của anh trượt theo thành ghế sofa bằng da lướt xuống, phủ lên mu bàn tay của cô.
Ngoài mặt thì anh tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, nhưng ở một nơi không ai nhìn thấy, anh lại đang vuốt ve, xoa nắn bàn tay cô một cách cợt nhả và mập mờ.
Người đàn ông này đúng là bậc thầy tán tỉnh, bụng ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua từ giữa cổ tay, lại lưu luyến trượt ra phía sau, năm ngón tay chậm rãi xuyên qua những kẽ tay cô, rồi đan chặt lấy.
Vậy mà anh vẫn có thể giữ được nét điềm tĩnh trên góc nghiêng anh tuấn kia, thậm chí anh còn ngồi cách cô cả một khoảng.
Cơn tê dại từ đầu ngón tay như lan ra khắp cơ thể, Hoài Hâm lén trừng anh một cái, rồi quay mặt sang chỗ khác.
Không biết Chu Cần và Tề Gia Huy đã phát hiện ra điều gì, nhướng mày cười trêu, "Em dâu ngồi trong góc như thế có xa quá không?"
"Em có nghe được bọn anh nói chuyện không? Ngồi xích lại đây một tí nào."
"..."
Hoài Hâm nuốt nước miếng, "Không sao ạ, em ngồi đây cũng được rồi. Bên đó cũng... cũng không còn chỗ."
"Sao lại không còn?"
Tề Gia Huy đánh mắt sang Úc Thừa, cười đến là khó ưa. Hoài Hâm thoắt cái đã hiểu ra anh ta đang nghĩ gì, vành tai giấu dưới mái tóc đen dài hơi phớt đỏ.
Cô vô thức nhìn sang Úc Thừa.
Người đàn ông nhàn nhã tựa vào sofa, hai chân hơi dang rộng ra, đôi mắt hoa đào nhướng lên nhìn cô, "Muốn ngồi thì sang đây."
Quả táo Adam dịch chuyển lên xuống mỗi khi anh nói chuyện, cần cổ hiện ra một đường cong đầy gợi cảm, chất giọng sau khi thấm đẫm men say cũng trở nên trầm ấm vô cùng êm tai.
Hoài Hâm, "..."
Má ơi, quyến rũ chết đi được.
Trong tình huống này, ngồi lên đùi cũng không phải là hành vi vượt quá giới hạn, nhưng Hoài Hâm vẫn rất ngại khi phải làm thế ở ngay trước mặt nhóm bạn thân của Úc Thừa. Cô dè dặt đứng dậy, "Em... em ra ngoài ban công một chút..."
Chưa kịp nói dứt câu, cổ tay cô đã bị Úc Thừa nắm lấy, kéo nhẹ về phía sau một cái.
Anh dùng sức khá nhẹ nhàng chứ không hề mạnh bạo, nhưng chẳng hiểu sao Hoài Hâm lại mất thăng bằng, cả người ngã ập vào lòng anh.
Trong lúc bối rối vội tìm điểm tựa, cô ôm lấy cổ Úc Thừa theo phản xạ, ngay một giây sau đó, cô đã ngồi gọn gàng trên đùi của anh.
Khoé mắt Hoài Hâm lướt qua hàng loạt ánh mắt đang đổ dồn về phía bên này, cơn nóng cháy từ hai bên mang tai dần lan đi khắp nơi.
Hoài Hâm, "..."
A a a a a a a a a a a a!!! Sao lại thế!!!
Đám người bắt đầu nhốn nháo trêu chọc, trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Úc Thừa, lồng ngực của anh cũng vì thế mà khẽ rung lên.
Anh thân mật ôm cô từ phía sau, thong thả nhấn nhá từng chữ, âm cuối hơi cao lên, "Babe sốt sắng nhào vào lòng anh đến thế à?"
Hoài Hâm nhắm chặt mắt lại, đúng là mất mặt quá đi thôi.
Cô vịn tay anh ngồi lại vững vàng, ngoái đầu lườm anh một cái.
Úc Thừa ung dung ngồi đó, hơi cụp mắt, mấy đầu ngón tay khẽ khàng gãi vào lòng bàn tay của cô. Anh không nói chuyện, chỉ cười tủm tỉm.
Ánh đèn rực rỡ sắc màu thỉnh thoảng lại quét qua gương mặt điển trai của anh, Hoài Hâm phồng má, cúi đầu ngồi lại ngay ngắn.
Bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhìn ra hai người bọn họ tình cảm ra sao, Chu Cần luyên thuyên một hồi lại lạc sang một chủ đề khác, "Mẹ nó, tôi cũng muốn tìm bạn gái..."
Tề Gia Huy cười nói theo, "Ai mà không muốn chứ."
Nói thì nói thế, nhưng ẩn ý lại rõ mồn một.
Bọn họ nào được tự do lựa chọn, kết thông gia mới là kết quả cuối cùng. Không hiểu sao Hoài Hâm lại cảm thấy thổn thức, càng siết chặt lấy mấy ngón tay của Úc Thừa.
Người đàn ông như đã nhận ra, nhẹ nhàng lật tay lại véo cô một cái.
Bữa tiệc kết thúc cũng đã hai giờ sáng, nhưng phía bờ bên kia của sông Châu Giang vẫn lung linh dưới những dải đèn rực rỡ sắc màu. Quang cảnh phản chiếu lên mặt sông nhấp nhô gợn sóng, những chiếc du thuyền lấp lánh ánh đèn rẽ sóng lướt qua, tựa như ngọn hải đăng sừng sững giữa biển, và cũng là khung cảnh mà Hoài Hâm yêu thích nhất.
Khách sạn này có tổng cộng mười căn phòng suite theo chủ đề riêng, Phó Đình Hựu đã dành cho Úc Thừa và Hoài Hâm một phòng riêng để bọn họ ngủ lại.
Cả hai đều đã uống khá nhiều nên không thể kiểm soát được bản thân, Hoài Hâm đã say chếnh choáng không thể bước nổi, Úc Thừa bèn bế cô đi vào phòng.
Anh đặt cô lên giường, cúi người chống tay xuống nhìn cô.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông phản chiếu một quầng ánh sáng mỏng manh, giống ngọn đèn đường leo lét giữa màn mưa giăng giăng, khiến người ta vô thức đắm chìm.
Hoài Hâm đã say, đáp lại anh bằng một đôi mắt long lanh ánh nước.
Trong cơn váng vất, cô trộm nghĩ, người này đúng là đẹp trai quá sức tưởng tượng.
-- Người đàn ông của cô thật sự rất đẹp trai.
Trong lúc chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân, Úc Thừa đã đưa tay đỡ lấy gáy cô, bắt đầu một nụ hôn sâu.
Hai tai ù đi không nghe được gì, đầu óc Hoài Hâm trống rỗng, như đang có từng chùm pháo hoa đang bung nở. Đôi môi anh vô cùng dịu dàng, hơi thở nóng rực phả xuống, Hoài Hâm choáng váng vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
May mắn vì bọn họ đều kiên trì không buông tay nhau, may mắn vì tình yêu của bọn họ vẫn không đổi thay.
Bây giờ nhìn lại, quá trình này trắc trở biết bao nhiêu.
Nhưng anh đã thành công, Úc Thừa đã làm được, mấy cậu ấm xuất thân hiển hách kia đều nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
Đúng thế, là hâm mộ.
Không phải ai cũng có dũng khí để làm chuyện này, không phải ai cũng chấp nhận liều lĩnh đặt cược mọi thứ như thế.
Hoài Hâm nhớ rất rõ, trong bữa tiệc nướng ở trong vườn lần trước, Phó Đình Hựu từng lỡ miệng khai ra giá tiền của sợi dây chuyền đoá hồng nhỏ kia, nhưng Úc Thừa lại rất bình tĩnh, thậm chí còn điềm nhiên lướt qua chủ đề ấy.
Hôm nay Hoài Hâm lại hỏi Phó Đình Hựu về chuyện này, anh ấy thấy cô nghiêm túc như thế bèn tiết lộ cho cô biết một con số.
Con số ấy đối với Úc Thừa bây giờ thì chẳng tính là gì, nhưng vào thời điểm ấy, nó có thể xem như một lời thề non hẹn biển.
Khi đó, anh đã quyết định sẽ ở bên cô suốt cuộc đời này rồi sao?
Đoá hồng nhỏ đỏ thắm nhấp nhô nơi xương quai xanh vẽ nên một đường cong xinh đẹp trên không trung. Khoé mắt Hoài Hâm ngân ngấn nước, dù thở hổn hển nhưng cô vẫn kiên nhẫn gọi tên anh, "A Thừa."
"Hửm?"
Hơi thở Úc Thừa nặng nề phả xuống bên vành tai, Hoài Hâm nhìn xoáy vào đôi mắt đen láy như phủ một lớp sương mờ, phản chiếu hình ảnh hiện tại của cô.
Suốt cả quá trình, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô.
Quá đỗi chuyên tâm, quá đỗi thâm tình.
Chút bất an cuối cùng còn sót lại cứ thế lẳng lặng tan biến. Hoài Hâm nhắm mắt lại, dùng hết sức bình sinh ôm chặt lấy anh, "A Thừa, em..."
Trong ánh mắt sững sờ của Úc Thừa, cô ghé vào tai anh, ngắt quãng từng cơn thì thầm lời yêu.
Bầu không khí thoáng chốc như bị ngưng đọng.
Úc Thừa siết chặt cổ tay cô, cất giọng khản đặc dụ dỗ, "Em bé lặp lại lần nữa đi."
"Lặp lại lần nữa, có được không em?"
Hoài Hâm ngửa mặt ngả xuống chiếc giường êm ái, suối tóc đen mượt tản ra tạo thành những gợn sóng nhấp nhô.
Lần này không giống với lần trước, trái tim của cô đã được lấp đầy, cô biết mình có thể gánh vác.
Bởi vì tình yêu anh trao cho cô quá sâu đậm, dù có bảo cô nói thêm bao nhiêu lần nữa cô cũng sẵn lòng. Từ này về sau, cô sẽ toàn tâm giao phó trái tim mình cho anh.
"Em yêu anh... Hức hức, em yêu anh..."
Bọn họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ, cùng nhau thức dậy trong ánh bình minh tươi đẹp.
Tối qua Hoài Hâm không cầm được lòng mình nên đã khóc rất nhiều, đến sáng nay mắt vẫn còn đỏ hoe. Vô tình rơi vào đôi mắt sâu hun hút của Úc Thừa, cô ngại ngùng chui tọt vào chăn không dám nhìn anh.
Cô cuộn mình lại thành một đụn nhỏ, trông rất đáng yêu, tròn tròn như viên bánh trôi, lại giống một loài vật nhỏ đang ngủ đông. Úc Thừa rướn môi, nghiêng người ôm lấy cô vào lòng, âu yếm gọi tên cô, "Tiểu Hâm à."
Viên bánh trôi khẽ động đậy, càu nhàu gì đó không rõ, lại giống như đang ấm ức nhõng nhẽo.
Úc Thừa khẽ xoa lên tấm lưng của Hoài Hâm, cô lại hừ một tiếng.
Anh vô cùng kiên nhẫn, động tác vỗ về trên tay không hề dừng lại. Mãi một lát sau, tấm chăn hơi nhấc lên, cái đầu nho nhỏ nhô ra, vùi sâu vào lồng ngực của anh, "Anh ôm một cái đi."
Úc Thừa dịu dàng đón lấy cô vào lòng, trầm giọng nói, "Ừm, để anh ôm nào."
Đoá hồng nhỏ dán lên trên cần cổ thon dài của cô, Hoài Hâm duỗi tay nắm chặt lấy nó. Ngập ngừng một lát, cô mới thỏ thẻ, "Anh cũng chẳng chịu nói cho em biết sợi dây chuyền này đắt như thế."
Úc Thừa hơi sững người, vài giây sau anh mới lên tiếng, "A Hựu nói với em rồi à?"
"... Dạ."
Anh cụp mắt, sau đó lại nở nụ cười dịu dàng.
Úc Thừa đưa tay cọ lên đuôi mắt Hoài Hâm, bàn tay áp lên gò má của cô, cất giọng ỡm ờ, "Sợ em biết rồi lại thấy áp lực, không dám đeo."
Hai chục triệu, số tiền này cũng đã đủ mua được một căn hộ. Nếu lúc ấy cô mà biết, có lẽ sẽ không dám đeo.
Hoài Hâm dụi lên ngực anh, tò mò hỏi, "Anh mua ở đâu thế?"
"Trong một bữa tiệc đấu giá."
Úc Thừa rướn môi, nói thêm, "Khi ấy cũng có người khác ưng nó, nhưng anh chỉ muốn tặng nó cho em, thế nên đã trả giá cao hơn. Vốn dĩ nó cũng không đắt đến thế."
Hoài Hâm không lên tiếng, nhưng lại ôm anh càng chặt hơn.
"Đồ phung phí." Cô nhỏ giọng làu bàu.
Úc Thừa nhướng mày, áp xuống gần bên tai Hoài Hâm, suồng sã nói, "Cũng chỉ phung phí với một mình em thôi."
Nhịp tim khẽ hẫng mất một nhịp, rồi bỗng chốc thình thịch tăng tốc.
Hoài Hâm đã từng đọc được một câu này ở đâu đó -- Đám công tử nhà giàu trên đời đa phần là loại bạc tình bạc nghĩa. Đối với bọn họ mà nói, không có gì mà tiền không thể mua được, muốn thì gọi đến, chán rồi thì vứt đi, chân tình là thứ rẻ mạt nhất.
Nhưng rõ ràng không phải như thế.
Khi được Úc Thừa ôm vào lòng, nhịp tim vững vàng trong lồng ngực của anh chính là minh chứng rõ ràng nhất, không cần phải nói thêm bất cứ điều gì.
*** Jeongie:
Tác giả có nói là Phó Đình Hựu có truyện riêng, nhưng tác giả vẫn chưa đào hố, nửa kia của anh là người trong giới showbiz.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]