Chương trước
Chương sau
Bên ngoài biệt thự trên sườn núi ngập tràn trong ánh nắng rực rỡ, tiết trời vào thu vừa trong lành vừa mát mẻ, Hứa Tông và bà Tạ ngồi trong đình thưởng trà, vui vẻ nói cười.

Thú thật, bà không nghĩ Úc Thừa lại có thể tiến tới với Tạ Phương Dục. Bây giờ nghĩ lại, mặc dù thằng con trai này của bà có chủ kiến, nhưng nó vẫn luôn biết rõ mình cần phải làm gì.

Trong bữa tiệc gia đình cách đây vài hôm, hai đứa nó đã tuyên bố chuyện này. Tuy chưa chính thức tổ chức tiệc mừng, nhưng "tiếng gió" về tin tức đính hôn giữa hai nhà họ Phan và họ Tạ vẫn được truyền ra ngoài. Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người đều rối rít đến nhà chúc mừng.

Úc Thừa đưa Tạ Phương Dục đến Tiêm Sa Chuỷ dạo phố, đại tiểu thư chọn qua chọn lại một buổi, thử tới thử lui biết bao nhiêu bộ đồ, nhưng lại chẳng ưng bộ nào.

Úc Thừa ngồi vắt chéo chân trên sofa bên cạnh, tuỳ tiện lật xem tạp chí giết thời gian. Ánh mắt anh cực kỳ trầm tĩnh, sắc mặt không chút biểu cảm. Tạ Phương Dục cứ chốc chốc lại liếc nhìn anh, người đàn ông vẫn ngồi yên bất động chưa từng đổi tư thế.

Tạ Phương Dục rất kén chọn, lúc thì chê váy dài, lúc lại bảo cổ tay bị chật, làm cô nàng nhân viên theo sau phục vụ cũng phải đổ mồ hôi hột, rất muốn hỏi cô nàng có muốn đặt một bộ may theo số đo riêng hay không.

Cô nàng lại thử thêm một chiếc váy nhung đầy nữ tính, Tạ Phương Dục ngắm nghía bản thân trong gương, nhưng lại không quyết định được, bèn quay sang hỏi Úc Thừa, "Anh thấy sao?"

Úc Thừa ngước mắt lên, nhìn thoáng qua, cho một lời đánh giá, "Đẹp lắm."

Lời khen này thà không nghe thì hơn, Tạ Phương Dục trợn mắt, chẳng buồn đoái hoài tới anh nữa, chọn ra vài mẫu mình thấy đẹp rồi tính tiền.

Úc Thừa đưa ra yêu cầu hợp tác, và lợi ích mà Tạ Phương Dục nhận được chính là quyền đồng khai thác hai khu thương mại cỡ lớn, một mảnh đất mà nhà họ Tạ vẫn luôn ao ước được thâu vào tay. Đúng là Tạ Phương Dục là con gái cưng của nhà họ Tạ, nhưng cô nàng lại không có thực quyền trong tay. Chỉ cần diễn một tuồng kịch mà nhận được "cát xê" cả mấy trăm triệu tệ, đúng là một vụ làm ăn quá hời. Nếu nhận được lợi ích này từ Úc Thừa, dù hôn sự có thất bại thì cô nàng cũng đã gom đủ "vốn" để chứng minh giá trị của bản thân trong gia tộc.

Tuy nhiên, chuyện mà Tạ Phương Dục để ý chính là nguyên nhân Úc Thừa thay đổi chủ ý.

Dạo gần đây, cô nàng cũng nghe phong thanh rằng Úc Thừa vì một cô gái mà lục đục với ông Phan.

Tạ Phương Dục cảm thấy đây không giống như chuyện mà anh sẽ làm.

Cô nàng mua một lúc năm, sáu bộ đồ, tất cả đều được thanh toán bằng thẻ của Úc Thừa. Lúc bước ra, cô nàng trông thấy người đàn ông đặt cuốn tạp chí sang một bên, cúi mắt kiểm tra điện thoại. Cặp mắt kính vắt ngang trên sống mũi cao thẳng phản xạ ánh sáng lấp lánh.

"Xong rồi à?" Anh đứng dậy, "Đi thôi."

Tạ Phương Dục gọi với anh lại, "Đợi chút đã."

Úc Thừa xoay người, "Sao thế?"

"Bọn họ chụp cũng đã nhiều rồi." Tạ Phương Dục nhìn anh chằm chằm, "Lát nữa chúng ta đi chọn đại một cặp nhẫn, anh không cần phải đi theo tôi nữa."

"Được." Úc Thừa cúi mắt, cất giọng điềm đạm, "Có điều tôi không thể chi tiền mua nhẫn cho cô được. Cô có thể dùng kinh phí từ dự án bù sang."

Anh đang nói đến số tiền mấy trăm triệu kia.

"Tại sao?" Tạ Phương Dục hỏi, "Chẳng phải đều giống nhau cả sao?"

Tất cả đều tính là "thù lao" anh cho cô nàng kia mà.

"Không giống." Úc Thừa cười, "Tiền thanh toán từ dự án chuyển đến nhà họ Tạ chính là tiền của cô. Cô có quyền tự do sử dụng."

Tạ Phương Dục cũng đã hiểu ra, im lặng không nói nữa.

Xưa nay cô nàng chưa từng bạc đãi bản thân, dù không phải đính hôn thật nhưng Tạ Phương Dục vẫn chọn cho mình một chiếc nhẫn kim cương được đặt làm riêng cực kỳ xinh đẹp.

Lúc Tạ Phương Dục chọn nhẫn, Úc Thừa cũng ở bên cạnh, cẩn thận quan sát từng kiểu dáng khác biệt, có kiểu trang nhã đơn giản, có kiểu cầu kỳ nhưng lại rất đẹp mắt. Nhân viên bán hàng tiến lên hỏi anh có ưng mẫu nào không, Úc Thừa lắc đầu, dời mắt sang chỗ khác.

Nấn ná trong cửa hàng trang sức đến khi thấy thời gian cũng đã hòm hòm, Tạ Phương Dục chẳng còn hứng thú shopping nữa, bảo Úc Thừa đưa mình về nhà.

Màn đêm dần buông, hai người ngồi lên xe, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Khi xe dừng lại chờ đèn đỏ, Tạ Phương Dục hít sâu một hơi, bất ngờ lên tiếng, "Anh có thể kể một chút về cô ấy không?"

Hàng mi Úc Thừa khẽ run, anh hỏi lại, "Sao cơ?"

Tạ Phương Dục quay sang nhìn anh chăm chú, thẳng thắn đáp, "Cô nàng ngự trị trong tim anh ấy."

Trong xe trở nên yên lặng hẳn, một lát sau, Úc Thừa cụp mắt lên tiếng, "Cô ấy có nụ cười rất xinh, hồn nhiên ngây thơ, tinh tế khéo léo, lại rất tâm lý. Đôi lúc, cô ấy cứ như trẻ con, thích khóc nhè, sợ bóng tối, lại rất thích cáu kỉnh với tôi."

Tạ Phương Dục chưa từng nhìn thấy nét mặt này của Úc Thừa, ánh mắt quá đỗi dịu dàng, pha thêm một chút bất đắc dĩ.

"Thế nên tôi không thể mua nhẫn cho cô, vì cô ấy sẽ giận."

Tạ Phương Dục từng nghĩ, Úc Thừa là kiểu lãng tử không bao giờ hồi tâm chuyển ý. Nhưng bây giờ cô nàng mới nhận ra, anh không để ý mình là bởi vì trong lòng anh đã có một người khác.

Tạ Phương Dục không muốn suy nghĩ sâu xa thêm, bởi vì cô nàng biết nếu mình càng suy nghĩ thì sẽ càng ghen tỵ. Thật ra không hẳn chỉ vì Úc Thừa, mà còn là vì mối tình một lòng một dạ ấy. Giống như cô nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ.

"Úc Thừa." Tạ Phương Dục gọi anh, "Anh thích cô ấy lắm đúng không?"

"Ừm." Anh đáp.

Cô nàng lẩm bẩm, "Cảm giác ấy như thế nào?"

Cảm giác cực kỳ thích một người là như thế nào, Tạ Phương Dục thật sự rất muốn biết.

"Nhìn thấy cô ấy cười tôi sẽ vui, thấy cô ấy khóc tôi sẽ đau lòng. Chỉ cần một ngày không ở bên cạnh cô ấy, tôi sẽ lo có người bắt nạt cô ấy."

Bóng đêm buông xuống, Úc Thừa khẽ giọng trả lời, tôi muốn ở bên cô ấy cả đời.

...

Trên bàn của Hoài Hâm trước đây có đặt một cuốn lịch bàn, mỗi ngày cô đều đếm ngày trôi qua. Bây giờ cô đã cất nó đi, vì chẳng còn kỳ hạn cụ thể. Mỗi lần xé đi một tờ cũng chẳng thấy có gì khác so với ngày hôm qua.

Hoài Diệu Khánh vẫn đang nằm viện, Úc Thừa đã sắp xếp cho ông một phòng bệnh VIP dài hạn. Lúc Hoài Hâm đến thăm ông, Hoài Diệu Khánh còn hỏi sao dạo này không thấy Úc Thừa đến. Hoài Hâm vờ điềm nhiên mỉm cười đáp rằng, người ta là sếp nên bận rộn lắm, khi nào anh ấy xong việc sẽ quay về thăm ba.

Hoài Diệu Khánh ồ lên vài tiếng, vội vàng đáp lại, công việc quan trọng hơn. Ông còn dặn dò cô, đừng làm phiền Úc Thừa chạy tới chạy lui vì chuyện chữa bệnh của ông nữa.

Hoài Hâm trêu ông, cười tít mắt bảo ba cứ yên tâm, con sao nỡ.

Hoài Diệu Khánh tức tối trừng mắt, hừ, con nhóc này mới đó mà đã lo cho người ta rồi!

Cuối tuần là sinh nhật của một người bạn, Hoài Hâm được mời đến tham dự party, địa điểm là một câu lạc bộ cao cấp nào đó ở khu Quốc Mậu. Ban đầu Hoài Hâm định từ chối không đi, nhưng bạn bè cứ khuyên mãi, cô đành đồng ý.

Giữa đám đông náo nhiệt, chỉ có Hoài Hâm ngồi một mình trong góc khuất, yên lặng nghe nhạc. Trước đây, cô rất thích tham gia mấy bữa tiệc náo nhiệt thế này, nhưng bây giờ lại thấy hơi chán.

Lúc trước, Hoài Hâm cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hồi đó chỉ lên lớp, thơ thơ thẫn thẫn, cứ thế từ sáng đến tối. Bây giờ Hoài Hâm mới nhận ra, hoá ra tất cả chỉ là ảo giác. Bởi một ngày thật sự rất dài, thậm chí cô còn có thể cảm nhận rõ ràng từng giây từng phút trôi qua.

Hoài Hâm cố gắng không nghĩ đến chuyện đó, cũng may là cô không quen biết với những người trong giới kia. Chỉ cần Phó Đình Hựu không nói với Hoài Hâm, cô liền có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, có lẽ sẽ có một vài chuyện không sao tránh khỏi.

Hôm ấy Hoài Hâm đang đi dạo phố, vô tình chạm mặt một người đàn ông. Đối phương cắn điếu thuốc bên môi, trông rất quen mặt. Gã ta nhìn cô chăm chăm vài giây, hạ giọng thật thấp, "Lisa?"

Hoài Hâm ngẩn người, thoắt cái đã nhớ ra người này.

Diệp Hồng.

Cậu ba của tập đoàn Long Hanh. Khi sang Macao chơi, gã ta từng đưa danh thiếp của mình cho cô.

Hoài Hâm khách sáo chào gã ta một tiếng Diệp tổng, nhưng gã ta lại không cho cô đi. Diệp Hồng nheo mắt lại, phả thẳng khói thuốc vào mặt cô, "Tôi nghe nói nhà họ Phan và nhà họ Tạ sắp sửa kết thông gia với nhau rồi?"

Trốn tránh bao lâu nay, cuối cùng vẫn nghe được tin Úc Thừa đính hôn từ miệng của người khác.

Ban đầu Diệp Hồng không chắc chắn lắm, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoài Hâm, gã ta đã hiểu ra ngay, nở nụ cười cực kỳ đắc ý, "Con điếm này, cuối cùng cũng bị đá rồi à?"

Gã ta lướt tìm ảnh chụp trong điện thoại, đưa tới trước mặt cô.

Trên màn hình, một đôi nam nữ đang đứng chọn nhẫn trong cửa hàng trang sức nào đó. Hoài Hâm không nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ, nhưng trực giác mách bảo cô rằng hai người bọn họ đứng khá xa nhau. Thế nhưng, mùi thuốc lá gay mũi xộc thẳng tới khiến Hoài Hâm buồn nôn, liên tục lùi bước về sau.

Diệp Hồng ép sát từng bước, "Không phải trước đây cô ngông lắm sao? Dám bảo đàn ông trút giận cho mình, còn dám lên cả chiếu bạc.

Quá khứ khép nép khúm núm trong sòng bài lần trước của gã ta đều do con ranh này ban tặng, Diệp Hồng vẫn luôn ghim chuyện này ở trong lòng. Bây giờ cô chẳng còn chỗ dựa, để gã ta xem còn có ai dám đến che chở cho cô không. Huống hồ, gã vẫn muốn nếm thử một lần cho biết, mùi vị đàn bà từng qua tay Úc Thừa như thế nào.

"Hay là chúng ta bỏ qua hết nhé?" Diệp Hồng đút tay vào túi, sỗ sàng cong môi nói, "Thừa tổng chán em cũng không sao cả, anh thương em nhé."

Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, Hoài Hâm muốn trốn nhưng lại bị gã ta tóm chặt cổ tay, bất cẩn vấp phải cái ổ gà dưới chân.

Diệp Hồng cười khẩy, càng áp sát tới. Khi đang định ra tay giở trò, bỗng nhiên bên cạnh có một luồng sức mạnh vụt qua, một cú đấm tung thẳng vào xương quai hàm của gã ta.

Diệp Hồng đau điếng người, bị hất ngã nằm sõng soài trên mặt đất.

Hoài Hâm trợn trừng mắt, đớ người nhìn cảnh tượng trước mặt.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen trông có vẻ được huấn luyện bài bản ngăn Diệp Hồng lại, một mình gã ta vốn chẳng đánh lại mấy vệ sĩ. Sau khi chịu mấy trận đòn, gã chỉ biết mắng chửi, lảo đảo đứng dậy, chật vật hốt hoảng rời đi.

Hoài Hâm đứng đực ra tại chỗ, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ.

Đây là vệ sĩ mà Úc Thừa phái đến Bắc Kinh bảo vệ cô.

Hoài Hâm không hề biết đến sự tồn tại của nhóm người này, cô há to miệng, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi, "Anh ấy... anh ấy bảo mấy anh đến đây từ khi nào?"

"Thưa cô Hoài, từ cuối tháng sáu."

Tháng sáu, là thời gian Úc Thừa bắt đầu quay về Hong Kong, khi ấy anh đã tính đến ngày hôm nay.

Những người kia cái gì cũng có thể làm, Hoài Hâm đã biết từ lâu.

Nhưng anh luôn là thế, không chịu hé nửa lời.

Lẳng lặng bảo vệ cô, âm thầm gánh vác mọi thứ. Cô biết anh đang chịu áp lực nặng nề khi bị cuốn vào vòng xoáy ấy, nhưng khi đối mặt với cô thì chỉ còn lại mỗi sự dịu dàng.

Chỉ còn lại sự dịu dàng.

Khi ấy đang là mùa hè, nhưng bây giờ cũng đã sắp vào đông. Hoài Hâm giật mình thảng thốt, đã lâu như thế rồi sao, cô nghĩ.

Khung chat của Úc Thừa lẳng lặng nằm trong danh bạ Wechat trên điện thoại, im lặng không có tin tức gì. Hoài Hâm lại không dám bấm vào xem tường nhà anh, cô sợ nhìn thấy thứ không nên thấy.

Rồi Hoài Hâm lại nghĩ, nếu Úc Thừa thực sự muốn công bố tin tức gì đó, chắc chắn anh sẽ để chế độ chặn cô.

Anh là một người tâm lý và tỉ mỉ. Anh nhớ rõ mọi sở thích của cô, luôn kiên nhẫn dỗ cô ngủ, mỗi sáng thức dậy lại làm cho cô một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn, mỗi khi hút thuốc ngoài ban công đều sẽ nán lại trong gió lạnh lâu thêm một chút rồi mới vào nhà.

Nhớ lại những chuyện này, cô lại nở nụ cười. Hoài Hâm đưa tay lên mặt, nhận ra chất lỏng âm ấm đang lăn dài trên má.

Trước đây cô luôn nghĩ rằng, bọn họ chỉ cần hưởng thụ niềm vui trước mắt, không cần phải nói lời yêu, cũng không cần phải hứa hẹn, chỉ cần trân trọng từng giây phút của hiện tại. Nhưng bây giờ cô mới bàng hoàng nhận ra, thật ra là vì cô quá sợ hãi, sợ không thể có tương lai với anh, sợ phải chia xa.

Thế giới này có biết bao nhiêu người, nhưng cô lại chỉ cần một mình anh.

Sau khi Úc Thừa rời đi, Hoài Hâm vẫn luôn rất mạnh mẽ, chưa từng rơi một giọt nước mắt. Thế nhưng giờ đây, nước mắt như vỡ đê, không cách nào ngừng lại được.

Cô có thể dỗ ba, có thể miễn cưỡng vui đùa cùng bạn bè, nhưng cô lại không dối được lòng mình.

Hoài Hâm thất thần quay về nhà, mở đèn, căn nhà vắng vẻ không một bóng người.

Chỉ mới sáu giờ tối, nhưng cô lại muốn ngủ. Hoài Hâm tắm rửa xong, quấn chặt chăn rồi ngả đầu xuống giường.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Hoài Hâm mơ thấy mình xuất hiện trong lễ đính hôn của Úc Thừa, mà cô dâu chính là cô.

Cô mặc rất đẹp, một chiếc váy soiree màu trắng kiểu cúp ngực thắt eo mà cô thích nhất, do anh cùng đi chọn với cô.

Bọn họ nắm tay nhau bước đi trên thảm đỏ thật dài, hai bên đều là khách mời. Ngón tay anh vừa thon dài vừa xinh đẹp, cứ thế vững vàng nắm chặt lấy tay cô, mạnh mẽ nhưng cũng rất ấm áp.

Trên sân khấu, dưới ánh mắt hâm mộ của biết bao nhiêu người, Úc Thừa nâng mặt cô, ánh mắt anh ngập tràn sự trân trọng và tình cảm đậm sâu. Cô rướn cổ lên, nhắm mắt lại trao anh một nụ hôn say đắm.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng gõ cửa.

Hoài Hâm bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, trống ngực đập thình thịch.

Đầu cô đau như búa bổ, huyệt thái dương cũng âm ỉ đau, như người vừa mới dứt cơn say. Hoài Hâm đứng dậy, đi thẳng ra ngoài phòng mở cửa.

Là một dì lao công trong toà nhà, Hoài Hâm cụp mắt khẽ cười, đúng là, cô đang nghĩ gì thế.

Dì cười tít mắt đưa cho cô một món đồ, "Cô bé à, đây là đồ của nhà con đúng không. Dì thấy nó nằm ở cạnh trụ cứu hoả mấy ngày nay, đóng bụi luôn rồi."

Là một bưu kiện chuyển phát nhanh, túi đựng hồ sơ cỡ tờ giấy A4, bên trên đúng là để địa chỉ nhà cô. Hoài Hâm mờ mịt nhận lấy, quay trở về phòng, cô lại xem kỹ hơn dưới ánh đèn.

Xé mở lớp giấy gói bên ngoài, bên trong là một phong thư, trông rất quen.

Hoài Hâm giật mình, chợt nhớ ra đây là "hộp thời gian" mà cô và Úc Thừa từng viết lời nhắn lại khi du lịch ở Thổ Nhĩ Kỳ.

Phong thư trông cực kỳ thanh nhã, trên đó là nét chữ tiếng Anh mềm mại và lưu loát của anh.

Đây là bức thư mà khi đó Úc Thừa muốn gửi cho cô.

Bàn tay Hoài Hâm run lên, vô thức siết chặt lại, khiến phong thư nhăn nhúm.

Cô cẩn thận mở lá thư mà vẫn giữ được vẻ ngoài nguyên vẹn của phong thư, lấy ra tờ giấy viết thư được gấp lại cẩn thận ở bên trong.

Lòng bàn tay cô rịn cả mồ hôi, trái tim Hoài Hâm nhảy nhót trong lồng ngực, cô như ngừng thở.

Cô hít một hơi thật sâu, mở bức thư ra, ánh mắt dừng lại trên trang giấy.

Ký ức về đêm hè đầy yên tĩnh và dịu dàng ở Fethiye bất chợt ùa về.

Hoá ra, Úc Thừa lọ mọ nắn nót lâu như thế mà chỉ viết được ba chữ. Từng nét chữ vô cùng cứng cáp và rắn rỏi.

-- Anh yêu em.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.