Cảm giác ấy chẳng thể diễn tả thành lời. Như cánh bèo trôi dạt không nơi nương tựa, lạc lõng và cô đơn, tưởng chừng bị nhấn chìm trong dòng nước xoáy. Nhưng anh đã xuất hiện, trao dưỡng khí cho cô. Hoài Hâm vô thức ôm chặt lấy eo Úc Thừa, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, nóng hôi hổi, xuyên thẳng vào tim anh.
"Úc Thừa ơi... Làm sao bây giờ đây anh..."
"Em sợ lắm..."
"Làm sao bây giờ... ba của em..." Hoài Hâm co rụt người lại, nước mắt tuôn rơi như mưa, "Tất cả đều là lỗi của em, là do em không phát hiện ra sự bất thường của ông ấy từ sớm, là do em không quan tâm đến ba... Em..."
Cô nói như nấc nghẹn, túm chặt lấy góc áo của Úc Thừa mà bật khóc nức nở, chìm đắm trong cơn bi thương không lối thoát.
Nếu như cô phát hiện ba mình đau đầu đến mức tối ngủ không ngon giấc, để ý khi ba bị ảo khứu giác* lúc ăn cơm, nếu cô để tâm hơn thì đâu đến nỗi dẫn đến tình trạng thế này. Hoài Hâm ôm hết mọi sai lầm lên người mình, liên tục tự trách, "Tại em, tất cả là tại em cả, vì em không chịu để ý..."
* Tình trạng ngửi thấy những mùi không có thật.
Cô gần như sụp đổ, không thể kiểm soát được mà oà khóc nức nở, khàn cả giọng. Úc Thừa mạnh mẽ giữ lấy bờ vai cô, ấn chặt cô trở lại chỗ ngồi, "Không phải lỗi của bé đâu."
Anh ôm chặt cô vào lòng, giúp cô thoát khỏi thế giới ồn ào đầy hỗn loạn này.
"Không phải lỗi của em. Đó không phải lỗi của em."
"Chẳng có ai sai cả, em đừng tự trách bản thân nữa."
"Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất đến chữa cho bác. Em đừng sợ, đừng sợ nữa nhé."
Úc Thừa liên tục vỗ về, an ủi cô. Hơi thở Hoài Hâm vừa gấp gáp vừa run rẩy xen lẫn chút nghẹn ngào. Anh siết chặt lấy cô, cảm giác ngạt thở trào dâng, Hoài Hâm ngửa cổ, đôi môi khẽ hé mở để thở, gương mặt đẫm nước mắt.
Úc Thừa đỡ tay sau gáy cô, cổ áp cổ, nhiệt độ vụt cao như bị bỏng, cả hai đều cố gắng ghìm lại nhịp thở gấp.
"Em bé đừng sợ. Anh ở đây, anh ở đây này."
Anh áp đầu cô vào lồng ngực của mình, nhịp tim vững vàng vang lên, "Anh ở ngay bên cạnh em đây, Tiểu Hâm."
Bảng đèn hiển thị "Đang phẫu thuật" lập loè ánh sáng đỏ rực. Bên ngoài hành lang lúc này cực kỳ vắng vẻ, Hoài Hâm điều chỉnh lại nhịp thở, tiếng nức nở cũng dần nhỏ đi, nhưng cơ thể vẫn không kiềm được mà run lên bần bật.
Cô rất sợ.
Cô sợ đèn tắt, sợ phải nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ.
Cô sợ Úc Thừa buông lỏng tay, không còn ôm cô chặt như thế này nữa.
Hoài Hâm ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ba chữ cực lớn phía trước, ánh mắt vô hồn, trái tim của cô như thắt lại, lại như trướng lên, nơm nớp chờ đợi kết quả mờ mịt phía trước.
Úc Thừa phải dùng hết sức bình sinh mới có thể duy trì cái ôm này. Cô rất đau, thế nên anh cũng đau. Hoài Hâm nghĩ, có lẽ một lát nữa thôi anh sẽ buông tay ra.
-- Nhưng không.
Úc Thừa vẫn giữ tư thế này, vững vàng nắm chặt hai tay không hề có dấu hiệu buông lỏng, hơi thở nặng nề phả thẳng vào tai cô. Anh là chiếc vỏ cứng cáp của cô, cũng là cảng tránh gió của cô, cùng cô đối mặt với số mệnh vô thường.
Hoài Hâm lắng nghe nhịp tim của anh, nặng nề hơn bao giờ hết, nhưng mỗi một nhịp đập vang lên lại khiến cô an tâm thêm một chút. Lúc này đây, cô mới nhận ra mình đã dựa dẫm vào cái ôm này nhiều đến thế nào.
Đúng lúc này, ánh đèn trước phòng phẫu thuật chợt tắt.
Một lát sau, có người mở cửa bước ra ngoài.
Cả người Hoài Hâm lập tức căng cứng, mấy đầu ngón tay vô thức bấu chặt lấy cánh tay Úc Thừa, cô không thốt nổi nên lời.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?"
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, lúc này Hoài Hâm mới nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt của đối phương, "Xin chúc mừng, cuộc phẫu thuật rất thành công."
...
Thật ra trong quá trình phẫu thuật vẫn có chút nguy hiểm. Bệnh nhân ngất xỉu đột ngột do u não buộc phải phẫu thuật dẫn lưu não thất ra ngoài. Nhưng trong quá trình phẫu thuật lại xuất hiện tình huống khẩn cấp buộc phải chuyển thành dẫn lưu não thất ổ bụng, phải khoan một lỗ ở hộp sọ, đặt ống thông vào cơ thể, thế nên mới tốn nhiều thời gian như thế.
Úc Thừa tìm hiểu tình huống từ chỗ bác sĩ, khối u của Hoài Diệu Khánh không nhỏ, hơn nữa vị trí lại nằm khá sâu bên trong, rất khó mổ lấy ra. Cũng may vì đây là u lành, có thể thông qua những phương pháp nhẹ nhàng hơn để tiến hành điều trị mà không cần phải qua phẫu thuật.
Hoài Diệu Khánh đã được Úc Thừa sắp xếp chuyển sang phòng bệnh VIP, hiện tại ông vẫn còn đang hôn mê vì vừa đặt ống thông. Hoài Hâm lo lắng cả đêm, sau khi nghe thấy bác sĩ thông báo thì cô gần như đã lả đi vì kiệt sức, hiện giờ đang nằm ngủ trên giường dành cho người nhà.
Úc Thừa ngồi bên mép giường, lẳng lặng ngắm nhìn hai gò má tái nhợt của cô.
Khoé mắt của cô vẫn còn hoe đỏ, tối qua đã khóc rất nhiều, mí mắt sưng bụp lên. Tuy đang chìm vào giấc ngủ, nhưng cả người cô vẫn cuộn mình theo thói quen, hàng mày cau lại, dáng ngủ không mấy yên ổn.
Úc Thừa dịu dàng dùng lòng bàn tay lau đi vệt nước bên khoé mắt của cô, hô hấp cũng nặng nề hơn.
Ánh trăng bàng bạc hắt xuống bậu cửa sổ, phòng bệnh chìm vào yên tĩnh. Anh lẳng lặng ngắm nhìn cô, nơi đáy lòng như có thứ gì đó chầm chậm hạ xuống, rồi lại bay lên.
Úc Thừa ngồi ở đó rất lâu, sau khi giúp Hoài Hâm dém chăn, lại kiểm tra tình huống của Hoài Diệu Khánh đã ổn định, anh mới nhẹ chân cất bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh đứng ngoài hành lang, gọi một cuộc điện thoại về Hong Kong.
...
Sáng hôm sau, vừa thức dậy, đầu óc Hoài Hâm vẫn còn đang mơ màng. Ngay khi ngước mắt lên, lại trông thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa da màu đen, vẻ mặt trông khá nghiêm nghị. Hàng mi cô khẽ run, "A Thừa?"
Úc Thừa ngẩng đầu lên, bao cảm xúc nặng nề trong ánh mắt dần dần tan đi, anh mỉm cười dịu dàng, "Bé tỉnh rồi à?"
Hoài Hâm ngồi dậy khỏi giường dành cho người nhà, "Sao anh lại ngồi đây?" Cô cuộn chặt mấy đầu ngón tay, "Anh, cả đêm qua anh không ngủ sao?"
"Anh phải xử lý chút chuyện." Úc Thừa đứng dậy, điềm đạm đáp, "Em đừng lo, anh vừa mới chợp mắt được một lúc."
Hoài Hâm hé môi, đầu óc vẫn còn xoay mòng mòng. Cô vô thức nhìn về phía Hoài Diệu Khánh, ba cô đang yên giấc trên chiếc giường bệnh màu trắng, trên người còn cắm ống dẫn.
Sống mũi cay cay, Hoài Hâm che miệng cúi gầm đầu.
Đã bao lần ba cô đổ bệnh vì quá lao lực, nhưng lần nào cũng vì công việc, vì bọn họ, vì cái nhà này, ba chưa bao giờ để tâm đến sức khoẻ của mình. Hoài Hâm không biết từ khi nào mà ông lại có nhiều tóc bạc như thế.
Cả người già đi, khoé mắt in hằn những vết chân chim, lưng cũng đã còng xuống.
Đôi mắt Hoài Hâm lại như có một lớp sương mù phủ xuống, hàng mi ướt sũng. Úc Thừa khẽ than một tiếng, ngồi xuống giường ôm lấy cô, dịu dàng vỗ lên tấm lưng gầy yếu mong manh hòng an ủi cô.
Chỉ vẻn vẹn trong vài tiếng của buổi sáng hôm ấy, Úc Thừa đã giúp Hoài Diệu Khánh tìm một bác sĩ khoa ngoại thần kinh giỏi nhất nước, mời được một vài chuyên gia từ bệnh viện 301. Sau khi thảo luận, bọn họ đã thống nhất phương án dùng phương pháp xạ phẫu dao Gamma truyền thống, và một vài phương pháp hỗ trợ khác.
Hoài Hâm ngơ ngác nhìn anh, mãi một lúc lâu sau cô mới nhoài người sang ôm choàng lấy cổ anh. Đôi mắt ngân ngấn nước, cô khẽ hít một cái, nghẹn ngào nói, "Nếu không có anh thì em thật sự không biết phải làm sao cả."
Hôm qua khi xảy ra chuyện, đúng lúc Triệu Viện Thanh và Triệu Triệt đi du lịch nước ngoài. Hai mẹ con đã nhận được tin tức nhưng vẫn chưa trở về kịp, chỉ có một mình cô ở nhà. Khi ấy, Hoài Hâm cảm thấy vô cùng bất lực.
Trong vô thức, người cô nghĩ đến ngay lúc đó chỉ có anh.
Hoài Hâm còn định nói thêm gì nữa, Úc Thừa bèn mỉm cười an ủi, ôm vai cô rồi khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, "Không sao hết rồi em bé của anh. Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."
Quá trình hồi sức sau phẫu thuật dẫn lưu não thất ổ bụng khá phức tạp, có khả năng xảy ra biến chứng hậu phẫu. Nhưng sau khi tỉnh lại, phản ứng của Hoài Diệu Khánh khá tốt, có điều người vẫn còn yếu, vẫn phải nằm trên giường bệnh, nói chuyện còn khá mất sức.
Trong tình huống thế này lại gặp được bạn trai của con gái, tâm trạng của ông phải nói là vô cùng phức tạp.
Người ta vừa đến đã giúp đỡ nhà mình nhiều như thế, tuy là phận con cháu nhưng lại khiến ông cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Hơn nữa, Hoài Diệu Khánh vừa mới biết được gia thế Úc Thừa khủng cỡ nào, tuổi tác và kinh nghiệm của anh bỏ xa Hoài Hâm.
Cậu ta lớn hơn con gái ông chín tuổi, dịu dàng nho nhã, nhưng thoạt nhìn có vẻ không phải là người dễ đối phó. Trước mặt Úc Thừa nên Hoài Diệu Khánh không tiện lên tiếng, đến khi anh ra ngoài rồi ông mới kéo Hoài Hâm lại, ngập ngừng hỏi Hoài Hâm sao hai đứa lại quen được nhau.
Thật ra, tối qua Hoài Hâm đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng tình hình hiện giờ đã an ủi cô rất nhiều. Thế nên, cô khép nép đứng bên giường bưng nước ấm cho ông bô uống, thậm chí trên gương mặt còn thoáng hiện lên vẻ nhẹ nhõm, "Anh ấy là sếp của con hồi thực tập."
"... Sếp?"
Hoài Diệu Khánh suýt nữa đã hụt hơi, may là Úc Thừa xuất hiện đúng lúc, lịch sự nhắn nhủ với ông, "Thưa chú, bên phía bệnh viện con đã lo xong hết cả rồi, chú cứ an tâm dưỡng bệnh đi ạ."
"Ồ... à, cám ơn cậu..." Hoài Diệu Khánh hơi mất tự nhiên, hết nhìn Úc Thừa rồi lại đánh mắt sang Hoài Hâm. Con bé kia chỉ biết mím môi cười, khẽ xoa vai ông, "Được rồi, ba ngủ đi nhé. Con và A Thừa ra ngoài đây."
Đến tận bây giờ cô mới bình tĩnh lại, mí mắt cô hơi nhếch lên nhìn Úc Thừa, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Người đàn ông cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú vài giây, sau đó anh xoa đầu cô, cất giọng trầm ấm, "Sao thế em?"
Hoài Hâm cắn môi, khẽ khàng đáp, "Vì chuyện của ba em mà anh đã bận rộn suốt cả đêm, vất vả cho anh rồi."
Ánh mắt Úc Thừa vô cùng ấm áp, anh khẽ rướn môi, "Em bé khách sáo với anh làm gì."
Cô đau lòng thay anh, "Hôm qua anh không được nghỉ ngơi rồi, có cần tìm một chỗ ngủ bù không anh?"
Úc Thừa lắc đầu, "Anh phải về rồi."
"Sao nhanh thế?" Hoài Hâm há miệng, dường như đã hiểu ra chuyện gì, cô bắt đầu cảm thấy bứt rứt, "... Có phải em đã làm lỡ chuyện của anh rồi không?"
"Không có đâu em." Úc Thừa ngắt lời Hoài Hâm, ôm cô vào lòng, vòng tay siết chặt, "Anh xin lỗi bé, dạo gần đây tập đoàn quá nhiều việc, anh không thể bỏ được. Em đợi anh xử lý hết đợt bận này nhé."
Thời gian này, mỗi lần gặp nhau anh đều nói như thế, Hoài Hâm mím môi vùi vào lòng anh, trong lòng không tránh khỏi cảm giác mất mát.
Nhưng cô không có gì để hỏi, chỉ gật đầu, nỉ non, "Dạ, em sẽ chờ anh trở về." Ngừng lại một lúc, cô lại ôm chặt anh không nỡ rời xa, "Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy."
Yết hầu Úc Thừa dịch chuyển, anh nâng mặt cô lên, "Tiểu Hâm à..."
Hiển nhiên là anh có lời muốn nói, nhưng chưa kịp lên tiếng, tiếng chuông điện thoại vang lên đầy gấp gáp.
Là Trình Tranh gọi đến.
Một quỹ tài chính dưới danh nghĩa của anh đã bị điều tra tội tham ô công quỹ với số tiền lên đến 1.28 tỷ dẫn đến không thể chi trả các khoản khác. Chuyện này vốn có thể cứu vãn, nhưng vấn đề duy nhất bây giờ chính là, Úc Thừa không có mặt ở Hong Kong, không thể giải quyết kịp thời. Không biết cánh truyền thông nhận tin tức từ chỗ nào mà đã bắt đầu làm ầm ĩ lên.
Ngay khi vừa gặp nhau, Phan Tấn Nhạc đã thẳng tay vung một cái tát vào mặt anh, ông giận đến run người, "Thằng khốn nạn! Anh tưởng tôi đã chấp nhận anh thật sao? Ngay tại thời khắc mấu chốt lại để xảy ra loại chuyện thế này, anh đúng là đã khiến tôi quá thất vọng!"
Kể từ khi Phan Tấn Nhạc đổ bệnh đến nay, tập đoàn đã có biến động mạnh về nhân sự, lòng người hoang mang, mọi người đều đồn rằng thời thế sắp thay đổi rồi. Khi Úc Thừa bắt tay vào quản lý công việc, anh đã cố ý chia rẽ và thanh lọc một số phe phái. Và giờ đây, đám người bọn họ đang tranh thủ sự kiện này mà bắt đầu rục rịch ra tay.
Làm sao lại có chuyện trùng hợp đến thế, ngay đúng lúc anh không có mặt ở đây lại xảy ra chuyện thế này? Úc Thừa biết thừa, cũng chẳng cần phải chứng thực.
Chuyện anh biến mất trong bữa tiệc tối lần trước tuy đã được nhóm Phó Đình Hựu đồng lòng dìm xuống, nhưng "tiếng gió" vẫn truyền đi một cách nhanh chóng.
Chỉ trong thời gian bay ba tiếng, đối phương đã tính rất chuẩn. Úc Thừa không có mặt, đành phải nhờ Phan Tấn Nhạc tự mình ra mặt giải quyết.
Dấu tay hiện rõ trên gương mặt anh, Úc Thừa bị đánh lệch cả mặt, thậm chí anh còn nếm được vị tanh nồng của máu. Một lúc sau anh mới quay lại, cúi đầu bình tĩnh nói, "Thưa bố, là do con không cân nhắc chu toàn."
Lồng ngực Phan Tấn Nhạc phập phồng, ông cố ghìm lại cơi giận, bật ho sù sụ.
Úc Thừa khom lưng, dâng trà cho ông, "Chuyện tiếp theo con sẽ xử lý thật tốt, bố đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến sức khoẻ."
Phan Tấn Nhạc liếc nhìn chồng tài liệu đặt trên bàn, ông không thèm đoái hoài đến Úc Thừa, nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế kia. Một lúc sau, Phan Tấn Nhạc mới hừ lạnh một tiếng, nhận lấy tách trà.
Nhấp một ngụm trà nóng, Phan Tấn Nhạc hờ hững cất giọng, "Anh đi Bắc Kinh làm gì?"
"Vì một dự án của Bác Nguyên ạ."
Ánh mắt Phan Tấn Nhạc sắc lẹm, "Nhưng tôi lại nghe nói là vì đàn bà."
Úc Thừa cụp mi mắt, vẻ mặt chẳng mấy cảm xúc nhếch môi cười gằn.
Phan Tấn Nhạc dằn mạnh tách trà xuống bàn vang lên âm thanh lanh lảnh, "Anh có ý gì?"
Úc Thừa nhấc tay lên hờ hững lau đi vết máu bên môi, "Con đang nghĩ có người quả thật có ý đồ riêng, ngay cả tin đồn vô căn cứ mà cũng dám "thổi" đến bên tai bố."
Phan Tấn Nhạc nheo mắt nhìn anh, Úc Thừa ngước lên, bình tĩnh đón lấy ánh mắt của ông, như thể đang âm thầm giằng co.
Anh che giấu rất giỏi, dùng hết cách để che giấu. Cung Thịnh nấn ná ở Bắc Kinh lâu như thế mà vẫn không tra ra được manh mối gì, cứ như hoàn toàn không hề có sự xuất hiện của người đó ở trên đời.
Mãi một lúc lâu sau Phan Tấn Nhạc mới lên tiếng, "Úc Thừa, tôi không quan tâm anh làm gì ở Bắc Kinh. Nhưng anh phải nhớ cho kỹ, anh không có nhiều cơ hội để phạm lỗi đâu."
Ông không phải chỉ có mỗi một đứa con trai là Úc Thừa. Nếu ông có thể nâng anh lên được thì cũng có thể cho anh ngã đến thịt nát xương tan. Sao anh lại không biết kia chứ?
Úc Thừa nhếch môi, hờ hững đáp lại, "Thưa bố, bố cứ yên tâm, con sẽ không phạm phải sai lầm thêm một lần nào nữa."
Vụ bê bối của quỹ tài chính gây ra rúng động không hề nhỏ, từ nội bộ trong tập đoàn, đến cánh truyền thông và công chúng. Bọn họ phải mất mấy ngày liền mới giải quyết hoàn toàn triệt để. Úc Thừa bước lên xe, ngả người ra ghế nhắm mắt dưỡng thần, mệt mỏi day day cung xương mày.
Ở trước mặt quyền thế, nào cần đến tình anh em. Cừu Minh Phàm chọn ngay lúc này để gây sự là muốn làm giảm nhuệ khí của anh. Dù cho biện pháp này có thể sẽ ảnh hưởng đến chính bản thân thì gã ta vẫn muốn làm, hơn nữa cũng đã đạt được mục đích.
Lòng tín nhiệm đã dần mất đi, Phan Tấn Nhạc thu lại một phần quyền lực mà ông từng giao cho Úc Thừa. Đồng thời, trong thời gian ngắn cũng sẽ không tiếp tục giao lại quyền cho anh.
Trình Tranh ngồi bên cạnh đưa cho anh một chai nước, "Cậu Thừa, tôi đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện của cô Hoài rồi ạ."
"Ừm." Úc Thừa mở mắt ra, vặn nắp chai nước, hờ hững phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe chạy băng băng trên đường, không thể nhìn rõ cảnh sắc vụt qua.
Hoài Hâm.
Úc Thừa có thể chắc chắn một điều, Cừu Minh Phàm vẫn chưa điều tra ra thân phận của cô. Gã ta cùng lắm chỉ biết anh có phụ nữ ở Bắc Kinh, lần này trở về bên đó cũng là vì đối phương.
Thật ra, Úc Thừa đã có đề phòng từ sớm, anh đã dùng mọi cách để che giấu mọi tin tức về cô. Nhưng sai lầm duy nhất chính là, anh đã rời khỏi bữa tiệc của nhà họ Phó đêm đó, khiến mọi việc hiện tại trở nên khó giải quyết.
Với tính cách của Cừu Minh Phàm, chỉ cần để lại dấu vết thì việc gã ta điều tra ra được Hoài Hâm cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng anh không thể để nó xảy ra.
Bàn tay đặt trên tay vịn của Úc Thừa nắm chặt lại, gân tay cuồn cuộn nổi lên, anh không thể để đối phương tìm ra được Hoài Hâm.
...
Tình hình của Hoài Diệu Khánh đã dần tốt lên, hơn nữa sau khi Triệu Viện Thanh và Triệu Triệt trở về, mọi người đều tập trung chăm sóc cho ông, việc chăm sóc sau phẫu thuật cũng vô cùng chu đáo. Hoài Hâm trông thấy khí sắc của ba mình đã tốt lên rất nhiều, lúc này mới an tâm được phần nào.
Chỉ là kể từ sau ngày Úc Thừa rời đi, anh chưa từng liên lạc với cô. Hoài Hâm mơ hồ biết được tin tức từ trong miệng của Phó Đình Hựu, Úc Thừa hiện đang bị kẹt ở Hong Kong, anh vẫn đang giải quyết rắc rối, bận đến tối mặt tối mày.
Hoài Hâm hỏi Phó Đình Hựu đã xảy ra chuyện gì, có phải vì ngày hôm đó Úc Thừa quay về Bắc Kinh mới xảy ra những chuyện này hay không. Nhưng Phó Đình Hựu không trả lời cô.
Cô không nỡ làm phiền Úc Thừa, trong lòng lại thấp thỏm bất an. Không gặp được anh nên nỗi nhớ càng thêm da diết. Cố gắng chịu đựng thêm vài ngày, cô không cầm lòng được bèn nhắn tin Wechat hỏi anh liệu có thể gọi điện thoại cho anh không.
Ngày hôm sau, cuộc gọi của Úc Thừa được gọi đến vô cùng đúng hẹn.
"Tiểu Hâm." Giọng người đàn ông vẫn dịu dàng như xưa.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, rất giống với cái ngày mà bọn họ gặp nhau lần đầu ở Thâm Quyến. Trời xanh mây trắng, cực kỳ quang đãng.
Bắc Kinh đã vào cuối thu, lá vàng rơi đầy bên ngoài cửa sổ. Cửa sổ vẫn khép hờ, luồng gió se lạnh theo khe hở len lỏi thổi vào nhà, Hoài Hâm hỏi lại, "Anh nói cái gì?"
Bên kia không đáp lại, chỉ một mực giữ im lặng.
Tiếng rơi vỡ vang lên, Hoài Hâm cúi đầu, nhìn thấy ly nước mình đang cầm trên tay không biết vì sao lại rơi xuống đất, nước bắn tung toé đầy sàn nhà.
Cô đang rất tỉnh táo, nói đúng hơn là cô chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
"Đừng gặp nhau nữa, ý anh là muốn chia tay với em sao?"
"..."
Lại một cơn gió lướt qua, trong điện thoại truyền đến động tĩnh, nhưng anh vẫn không chịu lên tiếng.
Ánh nắng bên ngoài đương độ rất đẹp. Căn phòng của cô được thiết kế lấy sáng rất tốt. Vừa cuối đầu, Hoài Hâm nhìn thấy đoá hồng nhỏ kia đang nở rộ dưới tia nắng lấp lánh, cực kỳ rực rỡ. Như có thứ gì đó từ khe hở luồng ra, vỡ vụn, Hoài Hâm nắm chặt mấy đầu ngón tay, "Úc Thừa, anh nói gì đi chứ."
"Đúng thế."
Gió như ngừng thổi, Hoài Hâm nghe thấy rất rõ giọng nói của người bên kia. Anh dùng giọng điệu điềm tĩnh trầm thấp như mọi ngày mà nói ra hai chữ ấy.
"... Thế nên, anh muốn nói mấy lời này với em qua điện thoại sao?"
Không còn sức để nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lướt qua gương mặt rồi rơi xuống mép bàn. Giọng Hoài Hâm cực kỳ bình tĩnh, nói với anh rằng, em muốn chính miệng anh nói ở ngay trước mặt em. Anh đừng mơ mà bỏ rơi em qua điện thoại.
"..."
Cuối cùng, Phó Đình Hựu đã bí mật sắp xếp địa điểm để hai người bọn họ gặp nhau một lần.
Bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm nhất, luôn có người nấp trong tối rình rập nhất cử nhất động của Úc Thừa, chỉ chờ cơ hội mà nắm thóp của anh. Thế nên anh muốn làm gì cũng đều phải cẩn thận hơn.
Vì chuyện quỹ đầu tư và những chuyện trong tập đoàn khiến Úc Thừa vất vả lao đao. Lần giậu đổ bìm leo này của Cừu Minh Phàm đã khiến hướng gió trong tập đoàn bắt đầu rục rịch đổi hướng. Sóng lớn đang ập đến, nếu Úc Thừa không trụ được thì sau này có lẽ sẽ không thể gượng dậy được nữa.
Sao Hoài Hâm lại không hiểu cơ chứ? Một cô gái thông minh nhạy bén như cô, dù anh không nói một lời thì cô vẫn có thể hiểu hết. Cô biết tình hình căng thẳng thế nào, biết anh bất đắc dĩ mới phải đưa ra lựa chọn như thế.
Đế quốc khổng lồ của nhà họ Phan đang bị bao vây bởi kẻ thù. Úc Thừa hiện giờ đã đứng bên bờ vực thẳm, anh quyết đánh cược một trận. Anh có thể sẽ chiến thắng một cách vang dội, nhưng chỉ cần sai một li thì uy hiểm sẽ ập đến ngay lập tức. Hoài Hâm lờ mờ đoán ra được chuyện gì, có lẽ là vì ngày hôm đó, là vì cô.
Cô đã làm rối loạn hết kế hoạch của anh.
Nếu muốn bảo vệ cô, Úc Thừa chỉ còn cách cắt đứt quan hệ với cô, mới có thể đảm bảo an toàn cho cô.
Cừu Minh Phàm tìm kiếm ráo riết như thế cũng chỉ muốn tìm ra Hoài Hâm là ai. Úc Thừa lo rằng chẳng mấy chốc cô sẽ bị gã ta tìm ra. Và hiện giờ, anh chỉ có một cách duy nhất có thể giải quyết mọi chuyện về sau.
-- Kết thông gia với nhà họ Tạ.
Cừu Minh Phàm nếu muốn nắm thóp của anh, thế thì anh sẽ tự ra tay phá huỷ nó.
Không có Hoài Hâm, không có người nào hết. Anh muốn nói cho Cừu Minh Phàm, muốn cho bọn họ biết rằng, anh không hề quan tâm đến cô, anh có thể kết hôn với người khác.
Vậy nên, Úc Thừa buộc phải chia tay với cô. Bởi vì nếu không làm thế, cô sẽ phải trở thành tình nhân của anh.
Hoa hồng nhỏ của anh kiêu ngạo như thế, sao cô có thể chấp nhận chuyện này chứ?
"Anh chỉ trao đổi lợi ích với cô ấy, bắt tay diễn một vở kịch mà thôi." Úc Thừa nắm chặt tay cô, đôi mắt đen láy trở nên ảm đạm, "Sau khi thành sự, anh sẽ trở về ngay."
Hoài Hâm hỏi anh với đôi mắt đỏ hoe, "Có thật không anh?"
Cô vùi vào lòng anh khóc một hồi lâu, khó khăn lắm anh mới được dỗ cô nín khóc, Úc Thừa hôn lên vầng trán cô, hứa hẹn, "Thật, anh nhất định sẽ trở về."
"Anh phải đi bao lâu?"
Trước đây, cô sẽ không hỏi những câu hỏi thế này. Nhưng bây giờ, cô không thể cầm lòng được. Úc Thừa vuốt tóc cô, khẽ giọng thì thào, "Sẽ nhanh thôi."
Hoài Hâm nghĩ mình điên mất rồi, câu trả lời lập lờ như thế mà cô cũng chấp nhận. Thành sự là có ý gì? Là khi anh nắm quyền của nhà họ Phan, không còn bị bất cứ kẻ nào uy hiếp -- Nhưng nếu không thành thì sao?
Song, câu hỏi này cô lại không thể nào hỏi nên lời.
"Được." Hoài Hâm nhắm mắt lại, "Em chờ anh về."
Anh lại bắt đầu hôn cô, những nụ hôn nóng rực liên tục rơi xuống. Hoài Hâm gần như đã đáp lại anh ngay khi đôi môi ấy vừa đậu xuống, cô ôm choàng lấy cổ anh, tựa như đôi uyên ương áp má kề cổ với nhau.
Nụ hôn dịu dàng của Úc Thừa dần dần trở nên mạnh bạo hơn, anh ôm chặt lấy cô, năm ngón tay mạnh mẽ đan chặt vào tay cô. Đôi mắt hoa đào sâu hun hút, Hoài Hâm nhìn không thấu cũng không chạm vào được, nhưng khi cơn sóng lớn bất ngờ ập đến, cô hoàn toàn đắm chìm vào đó.
Trong lồng ngực như có thứ gì đó đang kêu gào muốn xông ra, Hoài Hâm mất hết lý trí, đó là bản năng mà cô đã cố gắng kiềm chế.
Hoài Hâm không thể mở miệng, cổ họng như có cái gì đó tắc nghẹn.
Thế nên cô chỉ biết khóc.
Nước mắt nóng rực như thể đang bốc cháy, ướt sũng như sóng triều, nước mắt thấm đẫm khắp nơi, cảm giác nóng rực ướt đẫm mồ hôi. Trong vòng tay siết chặt của Úc Thừa, Hoài Hâm gần như ngạt thở, khóc oà lên để giải toả bao ấm ức, đau đớn và nỗi nhớ nhung không cách nào xoa dịu.
Tựa như một giấc mộng dài.
Đảo điên một trận, quên hết mọi thứ.
Úc Thừa thậm chí còn chẳng thể chăm sóc cô qua đêm, anh đứng bên cạnh giường, cài lại từng cúc áo một.
Hoài Hâm nằm ngửa nhìn Úc Thừa. Nơi đuôi mắt còn vương vệt nước chưa khô, cô cất giọng nghẹn ngào hỏi anh, "Cô Tạ kia có xinh không anh?"
Úc Thừa khom người xuống hôn lên đôi mắt cô, "Trong mắt anh, chẳng ai xinh đẹp hơn em bé cả."
Hoài Hâm hít mũi, khoé môi hơi nhếch lên, "Cô ấy nghe anh nói thế liệu có giận không?"
"Giận cũng chẳng có liên quan gì đến anh."
Hoài Hâm rưng rưng bật cười.
"Anh sẽ trở về với em chứ?" Cô nhỏ giọng nỉ non.
Úc Thừa cúi thấp người hơn, lòng bàn tay khẽ vuốt tóc cô, anh cất giọng thì thầm, "Ừ, anh hứa."
"Em chờ anh về."
"Ừm."
Anh sắp phải đi rồi, Hoài Hâm bỗng gọi với anh lại, "A Thừa."
Úc Thừa xoay người, nghe thấy cô nũng nịu lầu bầu, "Em không quan tâm có phải là diễn kịch hay không, nhưng nếu anh dám mua nhẫn cho cô Tạ, tới lúc đó anh phải đền cho em hai chiếc đấy."
"Anh sẽ không mua nhẫn cho cô ấy."
"Anh chỉ mua cho em thôi."
Úc Thừa đã nói thế với cô.
Hoài Hâm ngẫm nghĩ, sau đó rủ hàng mi ươn ướt, nói, "Nhưng em vẫn muốn hai chiếc."
Vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói vừa trầm lại khản đặc vang lên, tựa như cơn thuỷ triều chầm chậm lướt qua trái tim của cô, "Được."
***
Jeongie
Cô hôn thê họ Tạ này cũng rất đáng yêu và chất chơi.
Spoil nhiêu đây đủ an ủi tinh thần mọi người rồi ha. =)))
Thật ra bé Hâm biết nếu anh đã đóng kịch với bạn Tạ thì hẳn sẽ phải đính hôn giả, buộc phải mua nhẫn thôi. Thế nên bé Hâm mới cố tình đòi 2 chiếc nhẫn để anh không phải bận lòng về mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]