Chương trước
Chương sau
Bọn họ ngồi trong một góc khuất, dưới ánh nến mờ ảo lung linh, Hoài Hâm trông thấy quai hàm Úc Thừa bạnh ra vô cùng rõ ràng.

Ngay khi anh đang định lên tiếng, ca sĩ của quán bar đứng giữa sân khấu thông báo đã đến tiết mục đặc biệt của đêm nay -- Có vị khách nào muốn lên đây thể hiện giọng ca tuyệt vời của mình không?

Hoài Hâm nhìn sang phía bên đó, giơ cao tay lên, "Pick me! Pick me!"

Hành động quá mức nhiệt tình này khiến cô trở nên nổi bần bật giữa đám đông, ca sĩ vui vẻ giới thiệu sẽ có một cô gái xinh đẹp lên sân khấu.

Trước khi lên sân khấu, Hoài Hâm ngại ngùng hôn lên má Úc Thừa, "Anh yêu à, anh chưa nghe em hát bao giờ đúng không? Em muốn hát cho anh nghe."

Ánh mắt mọi người trong quán bar đều đổ dồn sang bên này, vừa trông thấy hành động thân mật của hai người lập tức reo hò ồn ào hẳn lên.

Hoài Hâm hài lòng đảo mắt lướt một vòng, gật đầu đáp lại, tựa như một chú chim công kiêu ngạo tao nhã bước lên sân khấu.

Cô ngồi xuống chiếc ghế chân cao mà anh chàng ca sĩ vừa mới ngồi, thấp giọng trao đổi vài câu với ban nhạc phía sau mình.

Free loop, một ca khúc thể loại Rock n' Roll rất nổi tiếng của Canada, ban nhạc ra dấu tay OK tỏ vẻ không thành vấn đề. Nhóm khách ngồi dưới sân khấu thấy thế bèn ra sức vỗ tay cổ vũ, bầu không khí bắt đầu được làm nóng ngay trong nháy mắt.

Hoài Hâm khẽ hắng giọng, nhìn về nơi nào đó bên dưới sân khấu.

Đôi mắt hoa đào đen lay láy mang theo ẩn ý khó nói kia cũng nhìn về phía cô vô cùng chăm chú, Hoài Hâm mỉm cười, cất giọng ngọt ngào, "Tôi muốn gửi tặng bài hát này đến một người đàn ông mà tôi đã đem lòng ái mộ. Vì một vài lý do mà tôi không thể nào thẳng thắn bày tỏ lòng mình với anh ấy, nên đành phải mượn lời ca để thay lời muốn nói."

Khúc nhạc dạo đầy vui tươi vang lên, khán giả lại reo hò hoan hô, có vài người liên tục nhìn về phía góc bàn hẻo lánh nơi cô gái này xuất hiện, hòng muốn xem thử phản ứng của người trong cuộc thế nào.

"Alvin, bình thường hai người ở bên nhau cũng đều thế này sao?" Norton gần như há hốc mồm cảm thán, "Lisa đúng là một cô gái tràn đầy năng lượng."

"..."

"Tôi nghĩ có lẽ mình đã có đáp án cho câu hỏi sau này tôi muốn có bao nhiêu đứa con rồi." Úc Thừa tủm tỉm đáp, "Tôi chỉ cần một người con gái này là đủ rồi."

Hôm nay Hoài Hâm mặc một chiếc váy hoạ tiết hoa hướng dương nhí vô cùng trẻ trung và tươi tắn. Khi cô ngồi trên ghế chân cao, chiếc váy vừa khéo khoe trọn bắp chân nhỏ nhắn xinh xắn của cô.

Suối tóc đen mượt vừa dài vừa thẳng, mềm mại xoã ngang vai, đôi mắt to tròn trong veo, bờ môi đỏ căng mọng, nhan sắc rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, khi khoé môi cô khẽ nhếch lên, cả người như toả sáng lấp lánh, đường cong vòng eo đầy duyên dáng, hai chân bắt chéo, mắt cá chân hơi nhếch lên, nhẹ nhàng đung đưa, vẽ lên những nét lả lơi giữa không trung.

Hoài Hâm nắm chặt micro, bờ môi mấp máy cất lên tiếng hát vô cùng trong trẻo và êm tai.

I'm a little used to calling outside your name.

Em đã quen với cảnh hét lớn tên anh.

I won't see you tonight so I can keep from going insane

Đêm nay không thấy anh, em đã cố gắng không để bản thân mình trở nên mất trí.

But I don't know enough, I need someone who leaves the day

Nhưng chính bản thân em cũng không sao hiểu nổi, em lại cần một người có thể sẽ ra đi bất cứ lúc nào

Hey yeah.

Khí chất dịu dàng, nhưng âm điệu lại vô cùng gợi cảm, mang lại cảm giác tương phản rõ ràng, cũng giống như chính con người của cô vậy.

Trong sáng mà lại quyến rũ. Ngây thơ nhưng lại rất phong tình.

Khi hát đến "tình nhân", đôi mắt lấp lánh của Hoài Hâm lại hướng về một phía nào đó. Trong lúc ngắt nghỉ giữa những câu từ, cô khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười lém lỉnh với người đang ngồi nơi góc khuất kia.

Thật ra, cô thấy từ này được sử dụng rất chính xác, mà cô cũng thích dùng "nó" để định nghĩa quan hệ giữa bọn họ.

Phương thức tốt nhất khi ở bên nhau của một cặp tình nhân chính là không nói lời yêu, cũng không hứa hẹn chuyện tương lai, hợp mắt thì sà vào lòng nhau, chán rồi thì đường ai nấy đi, không tạo áp lực cho đôi bên.

Nếu cô đã xác định Úc Thừa là người mình yêu cả đời, thế thì cô sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn so với hiện tại. Hoài Hâm sợ mình sẽ càng tham lam hơn, thế nên tốt nhất vẫn là không nên tự chuốc lấy phiền muộn.

Tận hưởng niềm vui trước mắt, chính là triết lý sống mà cô muốn dành tặng cho bản thân.

"Alvin, đây là lý do cậu thích cô ấy sao?" Norton đã hỏi như thế.

Ánh đèn trên sân khấu chiếu lên người Hoài Hâm, phủ xuống mái tóc của cô, rực rỡ loá mắt. Trong mắt cô tựa như có ánh sao rơi, long lanh lấp lánh. Úc Thừa rơi vào suy tư.

Không phải suy nghĩ về lý do vì sao mình lại thích cô, bởi đây là chuyện quá rõ ràng.

-- Anh thích sự nhiệt tình và phóng khoáng của cô, cũng thích vẻ ngây thơ lém lỉnh của cô, thích dáng vẻ quyến rũ mỗi khi cô cười hay những lúc cô nhíu mày, thích cảm giác tươi mát mà cô mang đến, khiến anh cảm thấy mình cũng dần trẻ ra.

Cô là một đoá hoa hồng có gai, rực rỡ và diễm lệ. Anh thích cánh hoa mềm mại ngát hương của cô, cũng thích những chiếc gai nhỏ tuy vô hại nhưng lại rất hay giở tính trẻ con. Anh thích dỗ dành cô, cũng thích nuông chiều cô, thích chăm sóc cô như em bé, càng thích vẻ đỏ mặt ngại ngùng khi để lộ mật ngọt không muốn người khác biết của đoá hồng kia.

Anh thích cách cô bao dung đón nhận anh, thoả mãn ham muốn kiểm soát của anh, nhưng anh cũng thích sự nổi loạn ương bướng của cô. Anh thích sự dịu dàng, tinh tế của cô, cũng thích sự ngang ngược, tuỳ hứng của cô.

Anh thích cái cách cô thể hiện nhiều mặt trước mặt anh không một chút kiêng dè, anh thích mọi thứ về cô, luôn cảm thấy vui vẻ mỗi khi ở bên cô.

Cô quả thực rất đặc biệt.

Nếu mà để liệt kê thì có rất nhiều điều để nói, thế nên đây không phải là lý do khiến Úc Thừa rơi vào suy tư.

Anh đang tự hỏi, so với tình cảm hiện giờ của anh, nếu dùng từ "Thích" thì liệu có phải quá nông cạn hay không?

Cause it's hard for me to lose

Bởi vì em không thể chấp nhận sự mất mát

In my life I've found only time will tell

Giữa cuộc đời này, chỉ có thời gian mới có thể nói rõ hết thảy

I will figure out that we can baby

Và anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng đôi ta có thể

We can do the one night stand

Đôi ta có thể mặn nồng một đêm

That we can baby

Anh yêu à, đôi ta có thể

We can change and feel alright

Có thể thay đổi hết thảy và nắm chắc hiện tại.

Hoài Hâm mỉm cười hát vang lời ca này, cô như đang toả sáng rực rỡ, còn anh lại ngồi ở một góc tối lẳng lặng nhìn cô, không thể rời mắt.

Ngày mai vẫn còn gặp lại Norton và Bernard, thế nên sau khi thanh toán xong, Úc Thừa lịch sự chào tạm biệt hai người bọn họ, "Tôi xin phép trước."

Vẻ mặt hai người bạn đều ánh lên vẻ thấu hiểu, "Enjoy the night with your girl." (Hãy tận hưởng đêm nay cùng cô gái của anh nhé.)

Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Hoài Hâm cúi đầu chào khán giả rồi xách váy bước xuống sân khấu. Trong tiếng vỗ tay vang lên như sóng tràn bờ, cô ngước mặt lên, trông thấy người đàn ông tuấn tú, cao lớn đang đứng cách đó không xa.

Anh sải bước đi về phía cô, mấy vị khách xung quanh dường như cũng đã nhận ra, hàng loạt tiếng huýt sáo đầy hưng phấn vang lên. Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, Úc Thừa dừng lại bên cạnh cô, đưa tay nắm lấy tay cô, ngang ngược ra lệnh, "Theo anh."

Phía sau lưng vang lên tiếng reo hò hoan hô không ngớt, Hoài Hâm hỏi anh, "Chúng ta đi đâu thế anh?"

Úc Thừa ngoái đầu nhìn cô, khoé môi cong lên, "Bỏ trốn."

Cô hỏi anh điểm đến, anh lại báo cho cô một cách thức, mà cô lại rất thích đáp án thế này.

Không quan tâm đến kết quả, chỉ theo dõi quá trình.

Đôi mắt đen láy như đầm mực sâu hút của người đàn ông ánh lên ý cười khiến người ta thần hồn điên đảo. Dọc bờ biển rực rỡ những ánh đèn màu, tiếng sóng vỗ rì rào như vô tận, anh nắm tay Hoài Hâm, đưa cô rời xa khung cảnh ồn ào này.

Làn váy phấp phới tung bay trong gió, tựa như một đoá hoa chầm chậm bung nở, đã lâu lắm rồi cô không được thoải mái tuỳ hứng như thế.

Dọc đường có vô số quán bar nhạc sống, những giai điệu du dương và sôi động vang vọng cả một khu. Hoài Hâm trông thấy ngọn hải đăng trên mặt biển phía xa xa, hai bên đều có ánh sáng, còn bọn họ vui vẻ trốn chạy trong luồng ánh sáng ấy.

Có lẽ chuyện tình lãng mạn nào cũng đều giống như thế, lúc tình cảm mặn nồng và mãnh liệt nhất, họ gần như quên đi tất cả mọi thứ, chỉ nhìn thấy mỗi người trước mắt.

Ở quảng trường cách đó không xa loáng thoáng vang lên tiếng đàn piano và tiếng trống, vài người đang khiêu vũ theo điệu nhạc, tiếng nhạc truyền đến dọc theo con đường ven biển.

Hoài Hâm mang một đôi giày gót không cao lắm, Úc Thừa quay đầu lại hỏi cô rằng, bé có muốn anh bế không, Hoài Hâm chưa kịp đáp lại, anh đã bế bổng cô lên.

Cả người bất thình lình bị nhấc lên không trung, sau đó lại vững vàng rơi vào vòng tay mạnh mẽ của anh, Hoài Hâm hưởng thụ cảm giác mất trọng lượng ấy, kèm theo tiếng reo đầy thích thú.

"Chúng ta khiêu vũ nhé, sweetheart?" Úc Thừa cũng cười, lồng ngực rung rung.

Cô vòng tay ôm cổ anh, thân mật tựa lên hõm vai anh, mỉm cười đồng ý.

Lúc gật đầu, cô lại cọ vào má và cổ của anh, Hoài Hâm cực kỳ thích cảm giác được cùng anh thân thiết. Trong những giây phút kích tình mê đắm trước đây là thế, bây giờ cũng vậy, đó là một cảm giác thân mật mà người ngoài sẽ không thể nào cảm nhận được.

Bước chân của Úc Thừa cực kỳ vững vàng, không một chút xóc nảy, làn gió ấm áp dễ chịu lướt qua, bắp chân Hoài Hâm cũng thoải mái đung đưa.

Trên quảng trường, một vài người đang thực hiện vũ đạo xoay tròn*, cũng có nhiều người đang nhảy đôi, là một điệu nhảy dân gian nào đó mà Hoài Hâm không nhớ tên. Trong tiếng nhạc sôi động, mọi người lắc lư vòng eo, vui vẻ tận hưởng nhịp điệu cùng bạn nhảy.

* Điệu nhảy Sema: là một điệu nhảy tín ngưỡng chữa lành tổn thương của người Thổ Nhĩ Kỳ.

Hoài Hâm chỉ học qua khiêu vũ đơn giản, nhưng giai điệu sôi động dồn dập hiện giờ không hợp với những bước nhảy từ tốn kia. Cô quan sát những người xung quanh để học lỏm, kéo Úc Thừa hoà vào đám đông đang nhảy múa, vui vẻ lắc lư theo điệu nhạc, xoay tròn đầy ngẫu hứng.

Tuy là lần đầu hợp tác, nhưng hai người lại vô cùng ăn ý, không hề dẫm lên chân đối phương, chuyển động nhịp nhàng và tự nhiên như thể đã được tập luyện từ trước.

Khác với kiểu khiêu vũ thông thường phải khoác tay lên vai hoặc ôm hờ lưng bạn nhảy, vũ đạo nơi này càng thêm phóng khoáng, thân mật, và sexy hơn. Hai người ôm eo đối phương, vừa xoay tròn vừa mỉm cười nhìn bạn nhảy, đôi mắt như được phủ một tầng ánh sáng từ những ngọn đèn dọc bờ biển.

Tay chân thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, tia lửa loé lên, hơi nóng lan toả.

Úc Thừa ôm chặt lấy Hoài Hâm, cúi người hôn lên môi cô.

Vị ngọt ngào ngập tràn trong không khí, hương thơm vấn vít vờn quanh, nhịp bước chân của hai người cũng dần chậm lại theo điệu nhạc, thong thả di chuyển.

Trán áp trán, Úc Thừa rủ hàng mi nhìn cô chăm chú, nụ cười bên khoé môi vẫn chưa tan đi.

Hoài Hâm chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ như thế.

Là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng. Cô không cầm lòng được ôm choàng lấy cổ anh, đôi mắt cong cong đong đầy ý cười.

Sợi tóc đen lướt qua đôi mắt lấp lánh như sao, nhịp tim bắt đầu gia tốc, lồng ngực như đang có thứ gì đó chực trào tuôn ra, Hoài Hâm cất giọng hỏi, "Anh ơi, anh có thích em không?"

"Thích." Úc Thừa đáp thật khẽ.

Anh hơi dừng lại, siết chặt lấy cô, "Thích vô cùng."

Hoài Hâm ngơ ngác nhìn anh đăm đắm, gió biển thốc qua làm nhoè đi tầm mắt của cô. Mái tóc dài tung bay trong cơn gió, nhẹ nhàng đáp lên cổ anh. Hoài Hâm nhón chân, chủ động trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

"Em cũng thế."

Luôn có những khoảnh khắc khiến bọn họ quên đi thời gian trước mắt, mặc sức đắm chìm trong cuộc vui khiến toàn bộ linh hồn và cơ thể đều say mê. Mùi hương gỗ linh sam mát lạnh trên người Úc Thừa cũng dần trở nên ấm áp và nồng nàn.

Hai người hôn nhau say đắm, mặc kệ thời gian trôi qua. Bước chân chợt dịch chuyển, lòng bàn tay dán chặt lên eo nhau, bọn họ như quên hết thảy mọi thứ, buông bỏ hết tất cả. Chỉ còn lại sự nóng bỏng giữa môi lưỡi quấn quýt, và hơi thở ấm áp bên vành tai khi tựa đầu vào nhau. Lãng mạn mãi không phai.

"Là em đã dành thời gian cho anh, khiến anh trở nên quan trọng đến như thế."

Âm nhạc dần dần chuyển sang giai điệu du dương nhẹ nhàng, Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm, cùng cô nhảy một điệu đơn giản.

Hoài Hâm kinh ngạc phát hiện ra ở phương diện này anh cũng cực kỳ thành thạo. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, làn váy xoay tròn như biến ra những cánh hoa xinh đẹp, mái tóc dài khẽ hất lên, vòng eo thon nhỏ vẽ ra một đường cong đầy duyên dáng.

Lâu lắm rồi Hoài Hâm mới khiêu vũ, cô dần dần tìm lại được cảm giác khi xưa, thích thú đắm chìm trong điệu nhảy. Người đàn ông ôm chặt lấy cô, gương mặt điển trai khiến người ta không thể rời mắt.

Đây là một thành phố biển tràn đầy sức sống.

Dù đã gần đến 12 giờ, nhưng cuộc chơi về đêm vẫn còn rất phong phú và nhộn nhịp, đường phố đông đúc người qua kẻ lại, tiếng nhạc từ các ban nhạc khác nhau của những livehouse ven biển xa xa truyền đến.

Hoài Hâm nhảy một lúc thấy hơi mệt, Úc Thừa ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng chuyển động như cũ.

Mặt biển lấp lánh ánh đèn màu rực rỡ, hai người lẳng lặng trao nhau một cái ôm đầy dịu dàng.

Hoài Hâm đã quên bẵng đi thời gian hiện tại, đến khi tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, cô mới giật mình nhận ra, hoá ra đã lâu thế rồi.

Đúng lúc này, bỗng có một vật lành lạnh chạm vào cổ cô, Hoài Hâm vội cúi đầu nhìn xuống, người đàn ông vừa đeo lên cho cô một sợi dây chuyền.

Đó là một viên kim cương màu đỏ vô cùng quý hiếm được chạm khắc thành hình đoá hoa nở rộ cực kỳ tinh xảo, bên dưới còn đính thêm một chiếc lá bằng đá xanh. Dưới ánh đèn, đoá hoa toả ra ánh sáng lấp lánh xinh đẹp vô ngần, đồng thời càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.

Bờ môi Úc Thừa dán bên tai Hoài Hâm, dịu dàng thủ thỉ, "Sinh nhật vui vẻ, đoá hồng nhỏ của anh."

"..."

Hoài Hâm ngẩn người, trống ngực thình thịch tăng tốc. Anh đỡ vai xoay người cô lại, Hoài Hâm khẽ nhấc hàng mi, bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Anh mỉm cười, ánh mắt đong đầy dịu dàng khiến người ta say đắm, "Chúc em bình an vô ưu, luôn luôn khoẻ mạnh, mọi chuyện đều như ý nguyện."

"Và anh, mong được trở thành người đồng hành bên cạnh em, năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng như ngày hôm nay."

***

Tác giả:

"Là em đã dành thời gian cho anh, khiến anh trở nên quan trọng đến như thế." từ Hoàng Tử bé.

P/S: Kim cương không thể khắc thành những hình dạng bất quy tắc như thế, và kim cương đỏ thì rất hiếm, nhưng tôi mặc kệ. *ngang ngược chống nạnh*

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.