Chương trước
Chương sau
Úc Thừa đã quen với "cung đường" sau khi vào công ty sẽ đi thang máy xuống tầng hầm, thông qua hầm đi bộ nối liền với tầng B1 của trung tâm thương mại lên mặt đất, cuối cùng quay về khu chung cư của anh, bởi vì làm thế này mới dễ dàng thoát khỏi tai mắt của người khác.

Cung Thịnh dù có muốn theo dõi anh cũng sẽ không sử dụng cách theo đuôi lộ liễu dễ gây chú ý như thế.

Úc Thừa lê tấm thân mệt mỏi quay trở về, nhưng anh lại không vào nhà mình mà đi tới gõ cửa căn hộ kế bên.

Tiếng gõ cửa trầm đục, không dồn dập, lịch sự, không sỗ sàng.

Chưa đến vài giây, cánh cửa kính chạm trổ tinh xảo được mở ra, ngay lập tức, một bóng dáng yêu kiều từ bên trong nhào vào lòng Úc Thừa, không hề chần chờ mà hôn lên đôi môi của anh.

Úc Thừa dang rộng vòng tay đón lấy Hoài Hâm, đỡ hai chân cô lên rồi ôm thật chặt, sải bước vào nhà thật nhanh.

Mỗi lần anh về đến nhà đều đã khuya, từng bảo cô đừng chờ anh, nhưng Hoài Hâm lại bướng bỉnh chẳng nghe lời. Dần dà, anh cũng quen với việc này, thậm chí còn có chút mong chờ, vì mỗi khi về trễ lại có thể nhìn thấy ánh đèn leo lét bên cửa sổ.

Đêm nay hai người chỉ làm một lần, đến khi mây tan mưa tạnh, Hoài Hâm rúc vào lòng Úc Thừa, lười nhác cuộn mình lại trông vô cùng ngoan ngoãn.

Anh châm điếu thuốc, hai người lại hôn nhau, khói thuốc lan sang miệng Hoài Hâm khiến cô suýt nữa đã bị sặc. Hoài Hâm không chịu thua, cô đưa tay giành lấy điếu thuốc, híp mắt rít hai hơi, ung dung nhả ra một làn khói trắng xoá.

Úc Thừa rủ mi mắt nhìn cô, góc nhìn từ trên xuống khiến ánh mắt anh càng thêm sâu hun hút.

"Học hút thuốc từ khi nào?" Anh hỏi.

Cô cũng rất hiếm khi hút, Hoài Hâm làm bộ cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu.

"Em không nhớ nữa." Cô hấp háy đôi mắt, thản nhiên nói, "Chắc là hồi cấp ba."

"Mới cấp ba đã biết hút thuốc?" Giọng nói trầm thấp không thể nhận ra có gì bất thường, "Ai dạy em?"

Hoài Hâm liếc sang nhìn anh, khoé môi hơi cong lên, "Em cũng không nhớ nữa."

Không nhớ rõ có nghĩa đúng là có người dạy cô, vừa nghĩ thôi đã biết đáp án là gì, không ai khác ngoài nhân vật tên "bạn trai cũ".

Hoài Hâm của những năm tháng cấp ba xinh đẹp thế nào, bọn họ còn biết sớm hơn cả anh.

Đôi mắt anh như chất chứa tâm sự, trong lòng bỗng dưng trào dâng một cảm xúc không hề giống anh của ngày thường, anh không nói lời nào, chống tay lật người sang hôn cô.

Anh muốn hút cạn dưỡng khí của cô, cướp đoạt, chiếm hữu, dù ngày ngày quấn quýt không rời, cận kề tóc tơ thế này cũng vẫn không đủ, anh muốn cô thuộc về anh, anh muốn hoàn toàn có được cô.

Suy nghĩ nguy hiểm này chỉ lướt qua trong giây lát rồi lẳng lặng biến mất, bởi vì người bên cạnh vẫn cầm chặt điếu thuốc, vừa cười ngặt nghẽo vừa hôn anh.

Cô tận hưởng niềm vui trước mắt, cũng đắm chìm vào nó, thế nên suy nghĩ thoáng qua lúc nãy của anh quả thật không đúng lúc cho lắm. Úc Thừa nhếch môi, quấn lấy đầu lưỡi của cô mút mát hôn sâu.

Kỹ thuật hôn của anh rất cao siêu, lần nào cũng có thể khiến cả người cô lâng lâng, hai mắt như nhoè đi. Trong một thoáng đầu óc váng vất, ngón tay cô suýt nữa bị đầu thuốc làm bỏng, cô khẽ giọng rên lên, Úc Thừa nhanh chóng cầm lấy điếu thuốc rồi bóp tắt.

Bóng đêm bên ngoài cửa sổ như được phủ một màu xanh sẫm bởi những ánh đèn rực rỡ ở phía xa xa, thoạt nhìn rất đẹp. Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, Úc Thừa đặt lên trán cô một nụ hôn, "Em bé có muốn ngủ không?"

Hoài Hâm vẫn giữ nguyên tư thế thoải mái này, cất giọng khàn khàn, "Ừm... chờ một chút, mình nói thêm chút nữa đi anh."

Cô sợ sáng hôm sau thức dậy, bên gối lại chẳng còn ai, có khi phải chờ rất lâu mới được gặp lại anh.

Vòng tay Úc Thừa siết chặt hơn, "Được."

Hoài Hâm kể cho anh nghe chuyện mình đi cùng Từ Húc kiểm tra dự án, Úc Thừa mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại lên tiếng phụ hoạ. Đến khi không còn chuyện gì để kể nữa, cô mới nhỏ giọng hỏi anh dạo này đang bận gì.

Đôi mắt trong veo của Hoài Hâm như được phủ thêm một lớp ánh sáng lóng lánh rất đáng yêu, Úc Thừa kéo cô ôm chặt vào lòng mình, kể cô nghe chuyện đấu thầu mấy khu đất.

"Nếu có ba khu đất, em sẽ chọn thế nào?" Anh giao lại quyền lựa chọn cho cô.

Khu đất A có điều kiện rất tốt, sau khi quy hoạch sẽ xây dựng thành khu resort. Khu đất B gần trung tâm thành phố, có các toà nhà cao tầng cỡ nhỏ, giao thông thuận lợi. Còn khu đất C nằm ở vùng ngoại thành, loại hình nhà ở đều là căn hộ cao cấp và biệt thự, tiện ích thương mại xung quanh đã được hoàn thiện.

Hoài Hâm tựa vào lòng Úc Thừa, để mặc mấy ngón tay thon dài của anh luồn vào mái tóc mình, cô à lên một tiếng, "Em chọn khu đất C."

Úc Thừa chợt khựng lại, khẽ cười hôn lên tóc cô, "Vì sao thế?"

"Theo như những gì anh nói, khu đất B khá an toàn, giá trị không cao, khu đất C thì điều kiện tài nguyên khá tốt, nhưng diện tích lại không bằng khu A, thế nên lợi nhuận cũng sẽ không bằng.

Nhưng em nghĩ, khu đất A lại có rủi ro khá lớn, việc phá dỡ và cải tạo sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề rắc rối, mà trước đó Tân Mậu cũng chỉ mới tiếp xúc vài dự án như thế này. Thế nên sau khi tổng hợp và cân nhắc, em chọn khu đất C."

"Em bé nhà mình phân tích có lý quá."

Tiếng cười khe khẽ của Úc Thừa rơi vào tai cô, Hoài Hâm biết trong lòng anh đã có quyết định rồi, hiện tại chỉ trò chuyện vu vơ mà thôi. Cũng có thể lựa chọn của anh không giống như cô nghĩ, thế nên cô không tiếp tục gặng hỏi nữa.

Cô hấp háy đôi mắt, cười khúc khích, "Cũng nhờ có thầy giỏi cả."

Úc Thừa phì cười, lại cúi người xuống hôn lên vành tai cô, dịu dàng âu yếm, như say như mê.

Hoài Hâm vừa tận hưởng vừa mơ màng hỏi, "Việc đấu thầu này khi nào mới kết thúc thế anh?"

"Mấy ngày nữa là xong rồi. Em đừng lo, sẽ không ảnh hưởng đến chuyến du lịch của chúng ta đâu."

Hoài Hâm ồ lên một tiếng, ủi vào lòng anh, lúc này cảm giác mệt mỏi mới bắt đầu kéo đến. Úc Thừa nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, dỗ cô đi vào giấc ngủ.

...

Sau buổi đấu thầu một tuần, trên các mặt báo lần lượt xuất hiện vô số tin tức, đưa tin rằng Tân Mậu của nhà họ Phan đã trúng thầu dự án cải tạo ở phía nam thành phố.

Trong một căn biệt thự ở Hong Kong, chú chó Dogo ngoan ngoãn nằm bên người chủ nhân, bàn tay thon dài tựa ngọc của người nọ chầm chậm vuốt lông cho nó.

"Xác định Tân Mậu trúng thầu chứ?" Gã ta nói với người đầu bên kia.

"Đúng vậy, thưa cậu chủ."

"Chỉ bằng vài ba câu của cánh truyền thông?" Cừu Minh Phàm hừ một tiếng.

"Không ạ, tin tức vô cùng chính xác." Bên kia im lặng vài giây, khẽ nói gì đó, Cừu Minh Phàm hơi nheo mắt lại, sau đó chầm chậm nở nụ cười.

Người của gã vẫn luôn theo sát chuyện này, loay hoay móc nối quan hệ, cuối cùng cũng moi được chút thông tin từ nhân viên nội bộ bên phía quỹ đất vô tình lỡ miệng trong một bữa tiệc, hiển nhiên đáng tin hơn đám truyền thông kia. Kết quả trúng thầu vẫn chưa được công bố, đoán chừng phía Tân Mậu vẫn chưa biết chuyện này.

"Nghe nói lần này Vạn Dung hạ quyết tâm tranh với bọn họ đến cùng." Người bên kia báo lại, "Hai bên kình nhau khá căng, chắc hẳn đã xuất hết toàn lực của bản thân."

Báo giá của dự án giải toả chính là nguồn vốn hỗ trợ của chính phủ quy định, bên nào ra giá thấp hơn thì thắng thầu.

Tuy Tân Mậu trúng thầu, nhưng đoán chừng bên đó đã hạ dự toán của mình xuống mức thấp nhất rồi, và trả một cái giá khá cao.

Cừu Minh Phàm vỗ lên đầu chú chó ngao, khoé môi hờ hững nhếch lên, "Thế thì lại càng tốt, có thể bắt đầu kế hoạch rồi."

"Vâng, chúng ta đã bàn xong chuyện tiền trợ cấp với đối phương."

"Bao nhiêu."

"200.000 tệ."

"Một cái mạng bèo bọt bị ung thư máu giai đoạn cuối mà cũng đáng 200.000 tệ ư?" Cừu Minh Phàm thở dài, "Thôi được rồi, cứ theo ý bên đó, nhớ kỹ phải giải quyết sạch sẽ một chút."

"Vâng ạ."

Cúp điện thoại, Cừu Minh Phàm tỉnh bơ ném một miếng thịt sống cho chú chó ngao lông trắng như tuyết ở trước mặt, nhìn nó cắn xé nuốt sạch miếng thịt.

-- Chờ đến khi thông báo trúng thầu được công bố, anh hai sẽ nhận được món quà đặc biệt mà gã đã dày công chuẩn bị.

...

Sinh nhật của Úc Thừa vào thứ Sáu, còn sinh nhật Hoài Hâm vào Chủ nhật, thế là anh bèn xin nghỉ hai ngày trước và sau cuối tuần, dành ra một kỳ nghỉ dài sáu ngày, đưa Hoài Hâm đi du lịch Thổ Nhĩ Kỳ.

Anh đã bảo trợ lý tìm hướng dẫn viên du lịch bản địa, cũng đã thuê xe trước, hai người chỉ việc bay thẳng đến Istanbul.

Đang là mùa hè, nhiệt độ nơi đây khá dễ chịu, Hoài Hâm mặc một chiếc váy dài hoạ tiết hoa nhí xếp nhún cực kỳ nữ tính, cô cầm theo một chiếc mũ che nắng rồi vui vẻ xuất phát.

Ở nơi đất khách quê người, bọn họ có thể công khai nắm tay nhau đi trên đường, mười ngón tay đan chặt vào nhau, giống như những cặp đôi đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt bình thường khác, có thể thoải mái ôm hôn ở nơi công cộng.

Hai người ngồi du thuyền tham quan eo biển Bosphorus, làn nước biển xanh thăm thẳm quá đỗi xinh đẹp, du thuyền tiến về phía trước vẽ nên hai đường sóng dập dờn vỗ lên hai bên mạn thuyền. Hoài Hâm tựa vào lan can, thích thú ngắm nhìn đường chân trời như giao hoà làm một với đại dương phía xa xa.



Eo biển Bosphorus

Người đàn ông ôm lấy cô từ đằng sau, hai cánh tay rắn chắc chống ở hai bên sườn của cô. Anh đeo kính râm, sống mũi cao thẳng càng hiện lên rõ ràng, đường cong nơi xương quai hàm vô cùng sắc sảo, kéo dọc xuống quả táo Adam gợi cảm. Hai người ôm nhau đứng trong một lúc, có người ngoại quốc đến xin chụp ảnh cùng, còn hỏi bọn họ có phải là người nổi tiếng đến từ châu Á hay không.

Đúng lúc ấy, điện thoại Úc Thừa vang lên, anh không tránh mặt Hoài Hâm mà cứ thế nhận điện thoại. Hoài Hâm nghe thấy giọng của một người phụ nữ ở đầu bên kia, người nọ gọi anh là cậu hai, sau đó nói gì đó cô không nghe rõ, chỉ nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người đàn ông đáp lại, giọng điệu nhẹ nhàng đầy hờ hững.

Làn gió biển nhẹ nhàng lướt qua, trái tim Hoài Hâm trĩu nặng, cô lại ngước mắt, nhìn về phía xa xa.

Không biết qua bao lâu, anh buông điện thoại xuống, cô lơ đãng lướt mắt nhìn sang, trông thấy trên màn hình có một cái tên được ghi chú là "Angel".

Úc Thừa cũng nhận ra cô đã nhìn thấy, Hoài Hâm hơi dừng lại, rồi thoải mái xoay người, nhướng mày nhìn anh.

Anh ôm lấy cô, hơi nghiêng người đến, khe khẽ bật cười, "Sao thế em?"

Hoài Hâm có thể đoán được đối phương là ai, là người đang làm việc giúp anh. Sau khi Úc Thừa bắt đầu tiếp nhận công việc từ gia tộc, anh có rất nhiều chuyện cần phải quản lý, hiển nhiên cũng sẽ tiếp xúc với nhiều kiểu phụ nữ hơn.

Tuy cô không cần anh phải giải thích, nhưng không hiểu sao vẫn nổi máu ghen tuông.

-- Chỉ vì một cái tên tiếng Anh đơn giản.

"Cái tên này rất độc đáo." Hoài Hâm nhún vai mỉm cười, giọng điệu không nhận ra cảm xúc, "Nhưng chỉ lưu một từ như thế anh không sợ lộn sao?"

Úc Thừa nhướng mày.

Hoài Hâm tựa người vào lan can, giả vờ lườm anh, "Mấy cái tên thế này dễ trùng mà, chẳng may..."

Cô ngân dài giọng, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu mấy Angel trong điện thoại này cùng lúc tìm anh thì làm sao mà anh biết ai là ai hả?"

Úc Thừa rủ hàng mi, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, "Ai nói?"

"..."

"Anh cũng chỉ có một Angel mà thôi."

Đôi môi anh cong lên, tiếng bật cười khe khẽ vang lên bên tai cô, truyền đến một trận tê dại, "Bây giờ cô ấy đang ở trong lòng anh đây."

"..."

...

Thổ Nhĩ Kỳ là một quốc gia vô cùng lãng mạn. Ngày đầu tiên bọn họ ghé thăm các địa điểm du lịch nổi tiếng như nhà thờ Hagia Sophia, Galata... Sang ngày thứ hai bọn họ bay sang Cappadocia, một thị trấn được hình thành từ đá vôi nổi tiếng với địa hình karst và những chiếc khinh khí cầu.



Hagia Sophia



Galata

Khách sạn ở nơi này đều được xây dựng bên trong những hang động xinh đẹp và ấm áp, rất độc đáo. Hôm nay là sinh nhật Úc Thừa, sáng sớm thức dậy, Hoài Hâm đã ôm chầm lấy anh, vừa hôn anh vừa chúc mừng sinh nhật, "Chúc cho anh nhà em vạn sự như ý, cầu được ước thấy, ngày ngày vui vẻ, không phiền không lo."

Ánh bình minh ấm áp phủ xuống, Úc Thừa siết chặt eo cô, lưu luyến đáp trả nụ hôn, "Cám ơn em bé của anh."

Hoài Hâm không nhắc đến chuyện quà tặng, anh cũng không hỏi. Hai người sửa soạn ăn sáng, sau đó đi dạo một vòng quanh thị trấn.

Lịch trình của xế chiều hôm đó là vượt sa mạc, cũng chính là hoạt động mà Hoài Hâm mong đợi nhất.

Một đoàn gồm hai mươi xe, Úc Thừa để Hoài Hâm chọn hoặc đi cùng mọi người hoặc tự chọn tuyến đường riêng. Hoài Hâm ham vui, bèn chọn đi cùng đoàn xe.

Tất cả đều là loại xe ATV cỡ nhỏ, bốn bánh xe rất lớn, nếu đi hai người thì một người ngồi trước, một người ngồi sau, tư thế áp sát vào nhau không khác gì xe máy.

Đoạn đường ban đầu vẫn nhẹ nhàng và bằng phẳng.

Úc Thừa ngồi trước cầm lái, Hoài Hâm ngồi phía sau anh, thích thú ghé lên vai anh, làn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến cô vô cùng thoải mái.

Cô nhớ trước đây anh cũng từng đi Cam Túc - Ninh Hạ, lời hứa mà trước đây bọn họ đã từng hứa với nhau bây giờ đã trở thành hiện thực, cảm giác này đúng là thật tuyệt vời.

Lúc vượt lên cồn cát quả thật đúng như những lời anh nói, cả người hoàn toàn mất trọng lượng. Hoài Hâm hét lên thật to, vô thức ôm chặt lấy vòng eo rắn rỏi của người đàn ông. Cơn gió phần phật quất tới, thời gian như ngừng lại ngay trong giây phút ấy, bọn họ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Vài sợi tóc đen của anh thân mật dán lên trán và bên má cô, trong sa mạc cát trắng mênh mông vô tận, bọn họ như bay vút lên trời cao, tự do bay bổng trên những tầng mây.

Hơi thở nóng rực hoà cùng luồng khí nóng bốc lên từ lớp cát sa mạc, kích thích khiến mọi giác quan như được bùng nổ, Hoài Hâm đón gió hét lên thật to, "A ~"

Vui quá đi.

Vui quá đi thôi.

Tự do thoải mái, không cần bận tâm suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì.

Bọn họ lái dọc theo vạch đỏ chạy thẳng đến thung lũng Hoa hồng, địa hình karst gập ghềnh nguy hiểm nhưng cũng vô cùng hùng vĩ và tráng lệ. Thi thoảng có tiếng gió hú, đó chính là lời thì thầm của thiên nhiên khiến người ta phải trầm trồ thán phục. Sau những con đường quanh co uốn lượn, một kỳ cảnh vô cùng độc đáo và tuyệt vời dần dần xuất hiện ở trước mắt.



Thung lũng Hoa hồng

Những dãy núi chập trùng liên tiếp đều là đá núi lửa đã trải qua hiện tượng phong hoá lâu năm, tạo nên những hình thù nhấp nhô, lởm chởm.

Trái tim liên tục nhảy nhót trong lồng ngực, bọn họ trèo lên sườn núi, nơi đây có thể quan sát toàn cảnh thung lũng. Tầng mây lướt qua vầng thái dương, phản chiếu những quầng sáng mờ ảo, ánh vàng lấp lánh bên ngoài tựa như vầng hào quang rực rỡ soi sáng vạn vật.

Càng lúc càng lên cao, lực hút của trái đất cũng giảm dần đi. Những đám mây nơi chân trời dần dần ánh lên một tầng sáng rực rỡ, hoà cùng ánh chiều tà tạo nên một khung cảnh vô cùng hút mắt.

Đoàn xe nối đuôi nhau dừng lại nơi cao nhất của dãy núi, dưới chân là những đỉnh núi cheo leo và hẻm núi sâu hút.

Lúc này, bọn họ đã nhìn thấy hoàng hôn.

Cả bầu trời như được phủ một tấm màn màu đỏ cam vô cùng rực rỡ, bọn họ tựa vào vai nhau, lẳng lặng ngắm nhìn vầng thái dương chầm chậm lặn xuống. Tựa như đang thưởng thức một bộ phim cũ, sau khi hạ màn một lúc lâu, nhưng trong lòng vẫn bồi hồi xúc động.

Đúng là đẹp đến nao lòng.

"Úc Thừa." Hoài Hâm bỗng lên tiếng.

"Ơi?"

Hoài Hâm cười, lắc đầu đáp, "Không có gì, chỉ muốn gọi tên anh thôi."

Úc Thừa nhìn sang cô, mãi một lúc lâu vẫn không lên tiếng. Đôi mắt đen láy sâu thẳm, cả người như được bao phủ trong vầng sáng càng khiến anh trở nên điển trai và cuốn hút hơn.

Một thoáng sau, anh nhắm mắt lại, nắm lấy ngón tay của Hoài Hâm rồi nghiêng người hôn cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.