Chương trước
Chương sau
Sau khi mọi chuyện liên quan đến dự án phức hợp phim trường được giải quyết suôn sẻ, Phan Tấn Nhạc cũng đã bắt đầu dần giao quyền lại cho Úc Thừa. Dạo gần đây, khi phát hiện tập đoàn có chuyện bất thường, ông cũng gọi anh đi điều tra.

Các công ty con của nhà họ Phan đều hoạt động dưới hình thức công ty mẹ nắm 60% cổ phần, người thừa kế nắm giữ 20%, còn lại là các cổ đông nhỏ lẻ. Tổng cộng có hơn mười công ty con, Phan Tấn Nhạc cũng đã tiến hành phân chia ở một mức nhất định, ngoại trừ Úc Thừa thì những đứa con khác của ông đều nhận được từ hai đến ba công ty.

Thời gian gần đây, giá cổ phiếu của công ty Khoa học Kỹ thuật Hằng Thuỵ - cũng chính là công ty dưới tay Phan Duệ, xuất hiện biến động bất thường. Công ty này vốn là do công ty mẹ "ươm tạo", với 60% cổ phần do Phan Tấn Nhạc nắm giữ, và 40% cổ phần do Phan Duệ nắm giữ, công ty ban đầu chỉ vốn thử nghiệm về một game VR, nhưng không ngờ lại đạt được thành công vang dội, thế nên họ đã trực tiếp đưa công ty lên sàn để huy động vốn, tiếp tục mở rộng và phát triển lĩnh vực này.

Hằng Thuỵ vốn chỉ là Small-cap*, mà khái niệm này lại hoàn toàn phù hợp với đường đua trí tuệ nhân tạo đang làm mưa làm gió trên thị trường hiện nay, nhưng trong suốt hai tháng qua, cổ phiếu công ty đã có hơn mười mấy phiên tăng trần liên tiếp khiến giá cổ phiếu tăng vọt.

* Small Caps là một thuật ngữ đề cập những công ty có mức vốn hóa với giá trị thấp trên thị trường.

Người tinh ý đều có thể nhìn ra chắc hẳn có ẩn tình bên trong, nhưng mức độ gây chú ý lại không cao, không tạo nên sóng gió gì trên thị trường. Phan Tấn Nhạc chưa từng nhắc đến, nhưng Úc Thừa biết rõ ông có suy nghĩ gì.

Rất đơn giản, có người đang thao túng giá cổ phiếu.

Phan Duệ là một đứa con riêng khác ngoài Cừu Minh Phàm, anh chưa từng tiếp xúc với cậu ta nên không biết tính nết người này thế nào. Phan Tấn Nhạc đã giao lại cho Úc Thừa một phần nguồn lực từ tập đoàn, yêu cầu anh điều tra rõ ràng, đồng thời phải giải quyết êm gọn.

Đây xem như là một bài kiểm tra khác khi muốn quay về nhà họ Phan của Úc Thừa, để anh gia nhập trận chiến, chiến đấu bằng thực lực.

Úc Thừa chẳng tốn mấy thời gian đã điều tra rõ ràng, Phan Duệ đã gián tiếp thông qua một công ty con ở quần đảo Cayman* để thâu tóm cổ phiếu, anh ta quả thật đã ra tay thao túng nhằm đẩy giá cổ phiếu tăng cao trong mấy tháng gần đây.

* Một quần đảo thuộc vùng lãnh thổ hải ngoại Anh, được mệnh danh là "thiên đường thuế", nơi cung cấp dịch vụ ngân hàng hải ngoại cho các cá nhân và doanh nghiệp nước ngoài, giúp họ không phải trả thuế thu nhập ở quốc gia họ cư trú, là nơi mà số lượng công ty còn nhiều hơn dân số.

Đầu tiên là thả ra tin tức đã nghiên cứu thành công công nghệ 3D interface, hoàn toàn phù hợp với khái niệm Metaverse đang làm mưa làm gió hiện nay, nhằm thu hút sự chú ý của các nhà đầu tư cá nhân.

Tiếp theo, bên đó còn mở rất nhiều tài khoản để tiến hành giao dịch qua lại với nhau, nhằm tạo ra một khối lượng giao dịch lớn để đẩy giá cổ phiếu lên cao; Cuối cùng chính là chiêu ác nhất, bắt đầu cấu kết với các bên chào mua công khai và quản lý tài sản cùng đẩy giá, thực hiện cái gọi là "quản lý giá trị thị trường".

Các nhà đầu tư lớn sẽ mua cổ phiếu và đóng vị thế*, đẩy giá cổ phiếu của "nhà cái" lên cao, bên phía công ty quản lý quỹ sẽ nhận một khoản hoa hồng từ bên "đội lái" của nhà cái, không cần phải chịu trách nhiệm về lợi nhuận hay thua lỗ, mỗi bên cùng có lợi, có thể nói đây là một nước cờ cực kỳ hay.

* Chỉ việc nhà đầu tư mua cổ phiếu và giữ nó trong thời gian dài.

** Ở đây cũng có thể hiểu là, nhà đầu tư lớn sẽ mua giá cổ phiếu ở giá gốc và ghim lại (ví dụ là 30),nhà cái và đội lái sẽ đẩy giá lên cao (ví dụ lên 50) để dụ các nhà đầu tư nhỏ lẻ mua vào, sau đó sẽ bắt đầu có những tin xấu và giá cổ phiếu có dấu hiệu giảm, nhà đầu tư nhỏ lẻ cũng sẽ bắt đầu bán tống bán tháo, đẩy giá cổ phiếu về lại ở mức ban đầu là 30. Và rồi bên nhà cái sẽ bắt đầu mua lại số cổ phiếu này. Các bên hợp tác đều nhận được lợi nhuận, trừ các nhà đầu tư nhỏ lẻ. (vì không phải chuyên ngành nên nếu có sai sót ở đâu mong mọi người thông cảm. ^^)

Đúng là người tài thì cũng lớn gan hơn, nhưng đây chẳng phải thủ đoạn gì mới mẻ, thiên hạ tranh nhau cũng vì cái lợi trước mắt, và sẽ luôn có những kẻ bí quá hoá liều.

Úc Thừa đánh giá tình hình, quyết định tạm thời dìm xuống khoan vội bới lên, báo cáo lại cho Phan Tấn Nhạc.

"Anh định giải quyết chuyện này thế nào?" Trong điện thoại, giọng Phan Tấn Nhạc hơi khàn.

-- Một khi bê bối thao túng cổ phiếu này bị phanh phui thì vô cùng bất lợi đối với danh tiếng của tập đoàn, nhất định phải ngăn chặn kịp thời trước khi cánh truyền thông nắm được tin tức.

Dù sao thì Phan Duệ cũng mang họ Phan, Phan Tấn Nhạc đâu thể trơ mắt nhìn anh ta gặp chuyện, chỉ đành nghĩ cách khác, xoá sạch mối hoạ ngầm này.

Úc Thừa trầm ngâm một lúc, đáp, "Tương kế tựu kế, đổi trắng thay đen."

Sức khoẻ của Phan Tấn Nhạc bây giờ chẳng còn như xưa, ông chầm chậm gạt nhẹ tàn thuốc vào gạt tàn, nhưng lại cầm không chắc khiến tẩu thuốc đập vào mép đế kê tẩu, phát ra tiếng vang đùng đục.

"Anh đã nghĩ ra cách rồi à?"

"Vâng."

"Cân nhắc kỹ rồi hẵng làm, tôi chỉ cần kết quả." Phan Tấn Nhạc nặng nề ho vài tiếng, "A Thừa, anh đừng khiến tôi thất vọng đấy."

"Bố cứ yên tâm."

Buông điện thoại xuống, Úc Thừa co khuỷu tay lại, thong thả ngả lưng ra ghế.

Trong chiếc Rolls-Royce màu đen, Cung Thịnh tập trung lái xe, Úc Thừa hạ cửa kính xe xuống một nửa, hờ hững châm điếu thuốc.

Cung Thịnh phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ bên phía Bắc Kinh, hiện đang nắm giữ chức vụ quản lý cấp cao ở mấy công ty con.

Sau khi giao quyền lại cho Úc Thừa, Phan Tấn Nhạc cũng đã trao lại cho anh một vài phụ tá đắc lực đáng tin cậy, và Cung Thịnh cũng là một trong số đó.

Tối nay anh có hẹn dùng bữa cùng Tả Bằng - chủ tịch kiêm CEO của Phong Thú, không chỉ vì dự án đầu tư của Bác Nguyên, mà còn vì một chuyện khác nữa, đó là chuyện mà Úc Thừa đã bắt đầu sắp đặt trước khi bắt tay vào dự án đầu tư.

Tả Bằng còn có một công ty khác chính là công ty trí tuệ nhân tạo Khải Húc, chuyên về AIoT* và Học sâu**, và những ứng dụng của IoT***, mở khoá qua nhận dạng gương mặt và vân tay đều thuộc hệ thống cung cấp dịch vụ của Khải Húc.

* AIoT: AIoT (Artificial Intelligence of Things) là một thuật ngữ để mô tả sự hội tụ của các hệ thống IoT và trí tuệ nhân tạo vào một mục tiêu chung: tạo ra dữ liệu hữu ích và rút ra những hiểu biết sâu sắc từ những dữ liệu đó.

** Deep Learning là một chức năng của trí tuệ nhân tạo (AI),bắt chước cách bộ não con người hoạt động để xử lí dữ liệu, tạo ra các mẫu để sử dụng cho việc đưa ra quyết định.

*** IoT: (Internet of Things) nghĩa là Internet vạn vật. Là mạng kết nối các đồ vật và thiết bị thông qua cảm biến, phần mềm và các công nghệ khác, cho phép các đồ vật và thiết bị thu thập và trao đổi dữ liệu với nhau.

Quỹ Bác Nguyên đã đầu tư vào Khải Húc cách đây ba năm về trước, cũng chính dự án này đã tạo cơ hội cho Tả Bằng và Đào tổng quen biết nhau. Về sau, có vài công ty khác muốn tìm nguồn vốn cũng đến tìm Đào tổng, cũng vì thế mà sau này mới có chuyện rót vốn vào Phong Thú.

Tả Bằng là chuyên gia trên phương diện trí tuệ nhân tạo, Khải Húc vẫn luôn ấp ủ tham vọng được niêm yết. Tuy công ty có tiềm năng phát triển khá tốt, nhưng lợi nhuận vẫn còn thiếu hụt, sau lần thất bại trong việc đưa công ty lên sàn chứng khoán Hong Kong dẫn đến tiến độ phát triển cứ mãi trì trệ.

Hôm nay Úc Thừa mang đến một phương án hoàn toàn mới.

"Không biết Tả tổng có nghĩ đến chuyện thu mua và sáp nhập các công ty đã niêm yết rồi tái cấu trúc lại hay không?"

Tả Bằng hơi bất ngờ, "Ý anh là..."

"Khá giống với phương pháp tiếp quản ngược*, đều rót vốn vào một công ty đã được đưa lên sàn chứng khoán, cũng là một cách để thu hồi vốn." Úc Thừa mỉm cười, "Tôi nghĩ, ông có thể cân nhắc đến phương pháp này, đưa Úc Khải vào trong "vỏ" của một công ty nào đó, ông sẽ dễ dàng thoái vốn cổ phần hơn."

* Tiếp quản ngược hoặc sáp nhập ngược (IPO ngược) là việc mua lại công ty đại chúng bởi một công ty tư nhân để công ty tư nhân có thể bỏ qua quá trình trở thành công ty đại chúng dài và phức tạp. Giao dịch thường đòi hỏi phải tổ chức lại vốn của công ty thâu tóm.

Tả Bằng nghiêm mặt, rơi vào trầm tư.

Úc Thừa cầm ấm trà lên, thong thả châm trà cho ông ta.

Tả Bằng khác với những founder chỉ có lý tưởng và hoài bão khác, ông ấy không nhất thiết phải ngồi ở ghế chủ tịch. Ông là founder chuyên nghiệp nên hiểu rất rõ cái ngành này, tuy cũng có tình cảm với công ty, nhưng ông vẫn luôn nhìn nhận doanh nghiệp của mình bằng đôi mắt của một thương nhân.

Chỉ cần mang đến lợi ích, Úc Thừa tin ông sẽ đồng ý.

Khải Húc lên sàn giao dịch Hong Kong thất bại, mấy cổ đông lớn khác đều đang tìm phương án rút lui, những chuyện mà Úc Thừa đang làm chẳng qua là mang một công ty đã được niêm yết sẵn đến trước mặt bọn họ.

-- Chính là công ty khoa học kỹ thuật Hằng Thuỵ.

Phan Duệ tuồn tin giả tuyên bố bọn họ đã nghiên cứu và phát triển thành công công nghệ 3D, thế nên Úc Thừa sẽ đưa một công ty chân chính sở hữu công nghệ 3D sáp nhập vào, biến giả thành thật, hòng ổn định lại giá cổ phiếu, thế thì chẳng còn ai có thể chất vấn tính chân thực của vấn đề này nữa.

Điều quan trọng là phải làm thế nào để chốt giá thành công, Tả Bằng là thương nhân khôn khéo, chỉ e ông ấy sẽ khá khắt khe trên phương diện này.

...

Từ lúc Úc Thừa bước vào nhà hàng tư nhân cao cấp này đã được bốn tiếng, Cung Thịnh chờ ở bên ngoài chứ không đi theo anh vào trong.

Anh ta đã quan sát Úc Thừa một thời gian, kết luận tạm thời của Cung Thịnh chính là, tuy nhị thiếu gia là kẻ đến sau, nhưng lại chín chắn và điềm tĩnh hơn đại thiếu gia, tính tình khiêm tốn, nhưng lòng dạ thâm sâu khó đoán. Trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, Úc Thừa cư xử vô cùng kín kẽ, lúc nào cũng luôn giữ nụ cười trên môi.

Khi Cung Thịnh hút hết điếu thuốc thứ ba, vừa hay trông thấy Úc Thừa và Tả Bằng bước ra khỏi phòng riêng.

Hai người đứng cách đó không xa vui vẻ bắt tay với nhau, mỉm cười trò chuyện vài câu, sau đó từng người một rời đi. Cung Thịnh cẩn thận quan sát Úc Thừa, nhưng lại đoán không ra chuyện hợp tác có thành công hay không.

Sau khi tạm biệt Tả Bằng, Úc Thừa chào Cung Thịnh một tiếng rồi cùng nhau lên xe.

Gương mặt Úc Thừa ánh lên vẻ mệt mỏi, Cung Thịnh nhìn anh qua kính chiếu hậu vài lần, lúc này người đàn ông mới ngước mắt lên, "A Thịnh, cậu có thể báo cáo chuyện này lại với ông chủ."

Nếu thế thì hẳn anh đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Cung Thịnh gật đầu, vui vẻ lấy lòng, "Có cậu ra tay quả nhiên mọi chuyện đều suôn sẻ."

Úc Thừa mỉm cười, như không mấy đồng tình với lời này của anh ta, "Không phải lúc nào mọi chuyện đều suôn sẻ."

"Vâng, cậu hai nói phải."

Cung Thịnh cười, một lúc sau, anh ta vừa đánh tay lái vừa hỏi, "Cậu về đâu ạ? Biệt thự ở ngoại ô mà lão gia tặng hình như cậu vẫn chưa sang lần nào."

Úc Thừa trầm ngâm một lúc, "Đưa tôi đến Bác Nguyên, tôi còn chút chuyện cần phải làm."

Cung Thịnh hơi sửng sốt, rồi lại gật đầu, "Vâng."

Gần mười hai giờ đêm, trong không gian yên tĩnh, khoang xe thoang thoang mùi xì gà đang cháy, lúc này, điện thoại Úc Thừa bỗng đổ chuông.

Là Hoài Hâm gọi đến, Úc Thừa cụp mắt nhìn vài giây, cuối cùng nhận máy.

"Alo, anh ơi!" Giọng cô nhóc mềm mại, nũng nịu hỏi anh, "Chừng nào anh về thế? Em buồn ngủ rồi."

Úc Thừa cất giọng ấm áp, "Em ngủ trước đi."

"Không được, mấy ngày rồi không được gặp anh, hôm nay em phải chờ anh về cho bằng được."

Úc Thừa bỗng muốn trêu cô, âm cuối hơi nhấc lên, "Ồ, chờ anh ở đâu?"

"Anh muốn em chờ anh ở đâu?" Hoài Hâm nhếch môi, cất giọng thẽ thọt, "Khoả thân nằm trên giường chờ anh về được không?"

Úc Thừa bắt chéo hai chân, nhấc tay lên, bàn tay với đốt ngón tay thon dài giật nhẹ cà vạt, anh không trả lời câu hỏi này của cô.

Hoài Hâm cười khẽ, trắng trợn trêu chọc, "Sao anh không nói gì? Ý là thích lắm đúng không?"

"Về rồi sẽ nói cho em biết." Người đàn ông đáp lại.

Giọng anh truyền qua điện thoại tựa như đã được trải qua khâu xử lý đặc biệt nào đó, chất giọng trầm ấm còn mang theo chút khàn khàn, giống như những lần hơi thở của anh lởn vởn nghịch ngợm bên tai cô, khiến người ta rung động tâm can.

Hoài Hâm duỗi đầu lưỡi khẽ liếm môi, như oán như trách, "Được thôi."

Úc Thừa cũng cúp điện thoại.

Bắc Kinh đã vào hạ, thế nhưng ánh đèn sáng rực bên trong những toà cao ốc lại trở nên lạnh lẽo đầy xa cách, chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm nhận được vẻ tịch mịch từ nơi đó, vô cùng tịch mịch.

Cung Thịnh vẫn luôn tập trung quan sát đường xá, đến khi cho xe dừng đèn đỏ, anh ta tuỳ tiện bắt chuyện với Úc Thừa, "Vừa nãy là... bạn gái của cậu sao?"

Úc Thừa liếc nhìn anh ta, ánh mắt điềm tĩnh không có cảm xúc gì đặc biệt, "Không phải."

"Ồ, tôi cứ tưởng người đó là bạn gái của cậu." Cung Thịnh cười đáp.

Đi theo cậu hai một thời gian, anh ta cũng biết đối phương rất tốt tính, không bao giờ mặt nặng mày nhẹ với bọn họ, khác hẳn một trời một vực với Phan Tuyển trước đây hỡ ra là lại trách mắng cấp dưới.

Úc Thừa dùng tiếng Quảng Đông nói một câu bông đùa với anh ta, "Cậu có từng nghe từ này chưa? Đó gọi là lover."

Anh mỉm cười hờ hững, đưa tay tháo cặp kính gọng bạc xuống, gấp lại nhét vào túi áo, động tác vừa tao nhã lại vừa cao quý. Cung Thịnh ngầm hiểu, vờ trêu, "Lẽ ra tôi không nên đưa cậu về đây nhỉ."

Úc Thừa chỉ cười không nói.

Chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước toà nhà văn phòng, đến khi Úc Thừa đi vào trong, bước vào thang máy, chiếc xe mới nổ máy rời đi.

...

Hoài Hâm cuộn người trốn dưới chăn, trong không gian tù mù ánh sáng, cô càng thấy buồn ngủ hơn, vì tránh để bản thân ngủ thiếp đi, cô mở đèn đầu giường, cầm tách cà phê đang đặt trên tủ đầu giường hớp một hớp.

Không ngờ vừa đặt ly xuống, bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa rồi đóng lại, cô giật nảy mình, vội vàng kéo chăn xuống, tắt đèn đi rồi lại nhanh chóng chui vào chăn.

Tiếng bước chân chầm chậm vang lên càng lúc càng gần, và cả tiếng vải vóc sột soạt ma sát vào nhau, Úc Thừa cởi áo vest xuống, lại nới lỏng cà vạt, đế giày gõ xuống sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng vang trầm đục, anh đang đi về phía phòng ngủ.

Hoài Hâm trốn trong chăn của anh, nhịp tim càng lúc càng tăng tốc, cô cực kỳ thích mấy chuyện kích thích thế này, muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió đông.

Tiếng chốt cửa vang lên, Úc Thừa bước vào căn phòng tối đen như mực, bỗng dưng mọi âm thanh như bị nuốt mất. Hoài Hâm không nhìn thấy tình hình bên ngoài thế nào nên có hơi tò mò, đang định hé chăn nhìn trộm thì bỗng nhiên, một bàn tay bỗng chốc luồn vào từ dưới chăn túm lấy cổ chân của cô.

Hoài Hâm hoảng sợ hét toáng lên, ngay sau đó tiếng cười vui vẻ của người đàn ông truyền đến, cả người cô bị anh kéo đến bên mép giường.

Gương mặt với những đường nét rắn rỏi của anh dưới tia sáng lờ mờ càng thêm tuấn tú, áo sơ mi trên người anh đã cởi vài cúc, cà vạt lỏng lẻo vắt trên cổ, cổ áo hơi phanh ra, anh mỉm cười chống hai tay bên giường, mắt đối mắt với cô nàng đang quấn mình trong chăn.

"Sao anh lại biết em ở đây?" Hoài Hâm lên tiếng oán trách, giọng điệu cực kỳ ấm ức.

Úc Thừa ung dung mỉm cười, cúi đầu quyến luyến nơi hõm cổ của cô, mập mờ nói, "Trên người em có mùi hương, rất thơm."

Hừ! Ma mới tin lý do này của anh!

Đoán chắc là khi cô mở cửa, hệ thống khoá thông minh đã đẩy thông báo về điện thoại của anh, đúng là thất sách, thất sách mà.

Hoài Hâm dứt khoát thoát khỏi đòn "bánh tét" làm từ chăn, hiển nhiên cô không khoả thân thật, vì cô biết làm thế sẽ làm vơi đi hứng thú của Úc Thừa, cái anh thích là kiểu khác cơ.

Dưới ánh trăng bàng bạc, cô nhóc mặc một bộ đồng phục học sinh, ve áo màu tím nổi bật trên nền áo sáng màu, chiếc váy ngắn củn cởn miễn cưỡng vừa đủ che đi lớp quần lót bên trong, dưới chiếc váy là đôi chân thon dài, hơn nữa cô còn tự thắt cho mình hai bím tóc xinh xắn trông vô cùng đáng yêu.

Cô nghiêng đầu, kề tai anh thỏ thẻ, "Thầy Úc ơi, hôm nay mình chơi trò khác nhé."

Ánh mắt Úc Thừa sẫm lại, Hoài Hâm giơ tay chống lên lồng ngực anh, áp lại gần, nũng nịu ngả người ra sau, "Thầy cứ bình tĩnh nhé."

Cô híp mắt, ung dung quan sát anh thêm vài giây, sau đó nhấc chân lên, mấy đầu ngón chân trơn bóng xinh xắn rê dọc xuống phía thắt lưng của anh, cổ chân mảnh khảnh khẽ chuyển động.

Hô hấp Úc Thừa dần trở nên nặng nề, trong bóng đêm, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô đăm đắm.

Hoài Hâm cất giọng vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu, "Thầy ơi, em còn có nhiều chỗ không hiểu, thầy có thể kèm thêm cho em được không ạ?"

Cổ chân bất ngờ bị anh túm chặt lấy, lần này có vẻ như cô không thể thoát được nữa. Chiếc cà vạt chất tơ tằm đáp xuống đôi mắt Hoài Hâm, quấn quanh một vòng, được thắt thành một chiếc nơ bướm phía sau đầu cô.

Lần này, không còn phải nghe cô lả lơi qua điện thoại nữa, anh cắn răng cười gằn, "Dạy cho em hết."

Chiếc cà vạt của anh hôm nay là một chiếc cà vạt sẫm màu, rất hợp với suối tóc đen dài suôn mượt của cô. Hoài Hâm hé mở đôi môi, chiếc váy ngắn củn cởn bị tốc lên trên, cô không nhìn thấy gì, trái lại nghe thấy có tiếng ầm ầm như đụng phải thứ gì đó, ngay lập tức, cô ngửi thấy mùi cà phê đậm đặc lan toả khắp phòng.

Tách cà phê bị hất đổ, vung vẩy xuống nền nhà. So với hương cà phê, mùi hương càng khiến Hoài Hâm rung động hơn cả chính là hơi thở ấm áp thoang thoảng thuốc lá giữa môi răng của Úc Thừa, hơi thở anh phả xuống tai cô, mang theo nụ cười quyến rũ, "Học được chưa, hửm?"

Hoài Hâm rướn cổ lên, vẫn còn mạnh miệng, "Vẫn chưa."

"Chưa à?"

"Ừm, có thể là do thầy dạy không giỏi chăng? Ai mà biết được."

Úc Thừa lại nhoài người đến hôn cô, khẽ than, "Thầy chỉ thích học sinh ngoan thôi."

Trước đó Hoài Hâm còn cố ý chuẩn bị sẵn rượu vang để ở đầu giường, vốn định dùng để hỗ trợ cho lúc tình nồng ý đượm, mà giờ đây, Úc Thừa đang mớm cho cô một ngụm, ép cô phải nuốt xuống.

Ly rượu này chẳng ngon như Hoài Hâm nghĩ. Cô chỉ cảm thấy dòng chất lỏng lạnh buốt khi trượt xuống cổ họng thoắt cái trở nên vừa cay vừa nồng.

Rượu đúng là thứ chẳng tốt đẹp gì, khiến người ta đánh mất lý trí, lại khiến người ta đau đớn. Phần rượu vang còn lại kia được rưới hết lên người Hoài Hâm, tạo lên những vệt sóng nhẹ nhàng nhấp nhô, cả người cô như vừa được vớt ra khỏi bồn tắm, cả người ngát hương rượu vang nồng nàn.

Trước mắt như mất hết ánh sáng, trong cổ họng cũng bị sặc vì chất rượu cay nồng. Mấy ngón tay thon dài của Úc Thừa khẽ lướt dọc sống lưng của cô như an ủi, một lát sau lại luồn vào mái tóc đen của cô, đỡ lấy ót Hoài Hâm. Mùi rượu vang nồng nàn lan toả khắp nơi, hết lạnh rồi lại nóng, hết nóng rồi lại lạnh.

Lover, cái gì gọi là lover?

Tình nhân. Anh đã nói với người bên phía Hong Kong như thế.

Nhà họ Phan như hổ rình mồi, ngay cả khi ở Bắc Kinh Úc Thừa cũng không dám lơi là. Cung Thịnh là cấp dưới của Phan Tấn Nhạc, ngoài mặt mang tiếng là giúp đỡ Úc Thừa xử lý mọi chuyện trong tập đoàn, nhưng thực ra đó chính là một con cờ do Phan Tấn Nhạc cài vào bên người Úc Thừa, dùng để giám sát nhất cử nhất động của Úc Thừa.

Tạm thời nhẫn nhịn vì thắng lợi trong tương lai, nhưng làn khói trằn trọc lướt qua phế quản cũng không thể nào giải toả được cơn bực bội ngấm sâu trong xương cốt của anh, chỉ có thể siết thật chặt nắm tay để kiềm chế. Anh vẫn luôn khao khát sự tự do, hy vọng một ngày nào đó có thể hái được quả ngọt.

Chỉ cần có thể kiềm chế bản thân, giữ vững lý trí.

Thế thì mới có thể giữ cô ở lại bên cạnh mình.

Hôm nay, bọn họ lại không đủ kiên nhẫn cho những hành động thân mật nhẹ nhàng. Úc Thừa khẽ kéo tóc Hoài Hâm, ấn mạnh cô vào lòng mình, ngậm lấy đôi môi kia dịu dàng vuốt ve.

Anh thầm nghĩ, nếu để cô nhìn thấy, hẳn đôi mắt ấy sẽ trở nên ngân ngấn ánh nước khiến người ta thương yêu, mà không nhìn thấy thì lại hơi phiền, phải chứng minh bằng cách nào đây, thế thì đành khiến cho miếng tơ lụa trên mắt cô cũng ướt đẫm mới được.

Hoài Hâm không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ ngửi thấy mùi rượu vang, mùi cà phê, và cả một mùi gì đó khen khét, sau cùng là một cái ôm thật chặt.

Hôm sau là thứ bảy, Hoài Hâm ngủ thẳng một giấc đến trưa mới dậy. Toàn bộ chăn đệm tối hôm qua đều thấm đẫm rượu vang, Úc Thừa bèn ôm cô trở về phòng ngủ của nhà cô để nghỉ ngơi.

Hôm nay sau khi thức dậy, anh đã cho người đến dọn dẹp. Hoài Hâm vừa đặt chân xuống đất, suýt nữa đã ngã nhào.

Tối qua là do cô quyến rũ anh trước, nhận lấy cái kết như thế cũng là điều hiển nhiên, con người anh hoàn toàn không có chút gì liên quan đến cái từ "dịu dàng" này, thế nhưng bất ngờ thay, cô lại có thể vui vẻ đón nhận dáng vẻ của anh ngày hôm qua.

Chỉ cần là anh cho, cô đều có thể nhận hết. Mọi đau khổ, ngột ngạt, cô đơn, chỉ cần anh cho, cô sẽ nhận lấy hết.

Có điều hôm nay cô chẳng muốn động đậy, nằm ườn ra trên chiếc giường mềm mại, chờ anh vào tìm.

Úc Thừa đã làm xong cơm trưa, dáng người cao ráo trong trang phục chỉnh tề bước tới, Hoài Hâm đưa lưng về phía anh, nghe thấy tiếng động cũng chả thèm xoay người. Cô chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây, tấm lưng trần thanh mảnh, phần xương cánh bướm hiện lên tựa như một tác phẩm điêu khắc tuyệt mỹ.

"Em bé ơi." Úc Thừa ngồi bên giường, khom người khẽ gọi tên cô, "Tiểu Hâm, bé ơi..."

Hoài Hâm lười biếng nằm nghiêng, chẳng buồn nói chuyện, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh dịu dàng phớt qua gò má của cô.

Anh nhấc tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên bờ vai cô. Hoài Hâm vẫn không nhúc nhích.

"Trưa rồi, dậy ăn chút gì nhé em, nếu không sẽ đau bao tử đấy." Úc Thừa khẽ khàng dỗ dành.

Lúc nãy đúng là cô có hơi buồn ngủ, còn bây giờ là ỷ vào sự dịu dàng của anh mà cố tình giở tính trẻ con, Hoài Hâm túm chặt lấy chăn, chất giọng khàn khàn lại vang lên đầy nũng nịu, "Không ăn đâu."

Úc Thừa cũng nghiêng người nằm xuống bên cạnh gối cô.

"Không ăn sẽ đau bao tử đấy." Hai tay anh hơi khép lại, kéo cô ôm vào lòng, "Ăn một chút nhé em?"

"... Không ăn đâu."

"Anh nấu toàn món em thích, bé nể mặt anh được không?" Giọng anh cố giấu ý cười cợt nhã.

Hoài Hâm không nói lời nào.

Anh lại nói, "Anh đút em nhé? Em không cần động."

"..."

"Không ăn thật ư? Nếu em không ăn thì anh đành đổ hết vậy, tiếc thật."

"Thế thì đổ đi." Hoài Hâm cố ý nói.

Úc Thừa im lặng vài giây, khẽ hôn lên đầu vai cô, "Được, vậy khi nào em muốn ăn thì cứ nói với anh nhé."

Hoài Hâm không dám tin, anh tốt tính thế sao? Cô cố tình gây sự mà anh vẫn có thể giữ vẻ mặt điềm tĩnh kia ư? Cô khó hiểu xoay người, trông thấy Úc Thừa đang nhìn mình, trong đôi mắt như chứa những tia sáng lấp lánh, ánh lên ý cười rạng rỡ.

Đôi mắt anh cong cong, sao mà đẹp trai quá đỗi.

Hoài Hâm khẽ hắng giọng, đẩy tay anh, "Em nói đổ đi mà anh không giận sao?"

Úc Thừa lắc đầu.

"Tại sao thế?"

Anh nắm lấy tay cô, nhìn cô thật sâu, "Dù sao cũng là làm cho em ăn, em muốn xử lý thế nào là quyền của em."

"Hơn nữa..." Úc Thừa nhích lại gần, ôm Hoài Hâm càng chặt hơn, khoé môi hơi nhếch lên, "Anh biết em sẽ không nỡ làm anh thất vọng."

***Tác giả:

Giải thích với mọi người một chút:

Bốn đứa con trai nhà họ Phan theo thứ tự là: Phan Tuyển, Úc Thừa, Cừu Minh Phàm, Phan Duệ, hai người sau là con của vợ hợp pháp.

Tả Bằng là CEO của Phong Thú, Phong Thú là dự án VR mà Úc Thừa từng tham gia ở Quỹ Bác Nguyên.

Tả Bằng còn có một công ty khác là Khải Húc, từng được Bác Nguyên đầu tư cách đây ba năm.

Phan Duệ tung tin công ty Hằng Thuỵ của mình đã nghiên cứu thành công kỹ thuật liên quan đến Metaverse, bên cạnh đó cũng dùng thủ đoạn để đẩy giá cổ phiếu lên cao, nhưng nếu thao tác không khôn ngoan thì sẽ để người khác phát hiện ra công ty này thật ra không có bước đột phá nào về công nghệ.

Kế hoạch của Úc Thừa chính là, anh để Khải Húc sáp nhập vào công ty Hằng Thuỵ của Phan Duệ (tức là để Hằng Thuỵ thu mua Khải Húc),cách này có thể để Khải Húc mượn xác để được đưa lên sàn chứng khoán, Bác Nguyên cũng có thể thu về lợi nhuận khi thoái vốn, công ty của nhà họ Phan cũng sẽ sở hữu một công ty kỹ thuật có tiếng có miếng, giá cổ phiếu sẽ ổn định lại, một mũi tên trúng ba con chim.

***Jeongie:

Chương này đau não quá TT^TT, bao nhiêu dấu * là bấy nhiêu sợi tóc bạc của mị. TT^TT

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.