Chương trước
Chương sau
"Ôi, anh biết không! Chủ nhà là một người vô cùng tốt bụng!"

"Bà ấy nói cứ cách một khoảng thời gian là sẽ nhận được một bức thư, nhìn nét chữ nắn nót như đã dồn hết tình cảm vào đó, thế nên bà ấy không dám vứt đi, sợ sẽ có người đến nhà xin nhận lại. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, thư vẫn nằm im trong hộp, bà ấy suýt nữa cũng đã quên mất chuyện này rồi..."

Hoài Hâm cảm thấy bọn họ may mắn biết bao, bởi vì đây đã là chuyện từ hồi mười mấy, hai chục năm về trước, cũng may là đối phương không chuyển nhà, không vứt mấy lá thư khó bảo quản này đi, nhờ thế mà 39 lá thư của Úc Thừa có thể được giữ lại nguyên vẹn.

"Anh ơi..."

Cô vui vẻ nhón chân lên nhìn Úc Thừa, lại phát hiện ánh mắt anh như đầm sâu, không sao nhìn thấu, dường như đang cố ghìm lại một cảm xúc nào đó.

Hoài Hâm im bặt, ngay sau đó, cổ tay cô bị Úc Thừa nắm lấy, anh kéo cô vào lòng, cúi người mạnh mẽ hôn cô.

Túi xách rơi xuống đất, Hoài Hâm bị hai cánh tay anh giam lại bên cạnh bàn, buộc phải đón nhận nụ hôn đầy mãnh liệt của anh.

Người đàn ông dồn hết sức, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, cái ôm ngập tràn hương gỗ mát lạnh bao vây lấy Hoài Hâm. Cô có cảm giác mùi đàn hương trên người Úc Thừa đang nóng lên rừng rực, như thể muốn hoà tan cả người cô.

Không biết chạm phải công tắc nào mà căn phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng leo lét từ ngọn đèn bàn đằng trước, nhưng Úc Thừa cũng mặc kệ.

Nụ hôn của anh rất dữ dội, động tác cũng chẳng mấy dịu dàng, nơi đuôi mắt Hoài Hâm ứa ra hai giọt lệ, hai tay cô co lại chống lên vòm ngực săn chắc của anh, vờ từ chối nhưng lại như ra vẻ mời chào.

Cô thấy hơi khó thở, hai tay thử vận sức một tí, không ngờ lại có thể đẩy anh ra được.

Úc Thừa thở dốc, "gọng kìm" đã hơi nới lỏng, anh rủ hàng mi, đôi mắt đen sẫm khoá chặt lấy cô.

"Hoài Hâm, em cứ thế này..."

Nửa câu sau đã biến mất trong bóng đêm, anh không nói hết, nhưng cô lại hiểu ý của anh.

Mọi chuyện ban sáng đều nửa thật nửa giả, anh giao cho cô một vai diễn, cô phối hợp diễn cùng anh. Tình cảm của bọn họ cũng hư ảo tựa như bóng trăng treo đáy nước, suy cho cùng chẳng có mấy ràng buộc, chỉ là thích, thêm một chút nồng nhiệt say đắm.

Hôm nay đúng là hai người thích nhau, nhưng chuyện của ngày mai thì chưa biết sẽ như thế nào. Thế nên muốn bảo vệ tốt bản thân thì phải giữ một cái đầu tỉnh táo, tỉnh táo để tự hiểu, phân biệt rõ giới hạn giữa tình dục và tình yêu.

Đây là quy tắc cơ bản của trò chơi, nhưng người trong cuộc chơi lại chẳng thèm tuân thủ quy tắc.

Úc Thừa cắn lên môi Hoài Hâm, tiếp tục sấn tới một lần nữa, cô là bé hồ ly của anh, nhưng lúc này đây, anh lại muốn biến cô trở thành đoá hồng nở rộ trên tay anh.

Trước đây, cô từng nói rằng cô sẽ mãi ở bên cạnh anh, nhưng anh không tin. Còn bây giờ, dù cho cô không nói ra lời hứa hẹn, thì anh cũng chẳng muốn thả cô đi nữa -- Dù cô có lên tiếng cầu xin cũng vô dụng.

Mấy lá thư rơi rải rác trên sàn nhà dần dần nhuốm hơi lạnh, nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một tăng cao, trên mặt kính phủ một lớp sương mỏng, loang ra rồi lại tan biến trong phút chốc, cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Chỉ những lúc thế này, Hoài Hâm mới có cảm giác rằng mình vẫn còn sống. Cô cũng có lòng tham, cô muốn rất rất nhiều, muốn anh lấp đầy khoảng trống trong lòng mình, lại muốn anh dịu dàng an ủi góc khuất dễ dàng bị tổn thương kia.

Người như cô rất khó tìm được một người yêu hợp ý mình, nhỉnh hơn một tí hay thiếu mất một điểm đều không thể mang lại cảm giác an toàn cho cô, vừa vặn là tốt nhất.

Vừa đủ chín chắn, vừa đủ tinh tế, vừa đủ sáng suốt, ngay cả lực ôm cũng vừa phải, có thể siết chặt lấy cô nhưng vẫn đủ để cô có thể hít thở, tựa như vòng tay của Úc Thừa hiện giờ vậy.

Hoài Hâm nghiêng đầu, cùng anh trao nhau một nụ hôn quấn quýt đầy say mê. Gương mặt thâm trầm với đường nét sắc sảo càng thêm gợi cảm, anh biết rõ cô thích anh dùng tư thế này để ôm cô.

"A Thừa..." Anh nói muốn cô tập gọi tên anh cho quen. Vào những lúc thế này, cô có thể cảm nhận được sự cô đơn của anh rõ nhất, cô đơn đến tột cùng. Hệt như đêm tuyết rơi ở Đạo Thành hôm ấy, tuyết rơi trắng trời, bông tuyết rơi rụng lả tả như thể không ngừng lại được.

Vào ngày đông lạnh lẽo ấy, một mình cô leo lên cao nguyên đầy gập ghềnh, ngay khoảnh khắc cô sắp rơi khỏi vách núi, chính anh đã dang tay kéo cô lại. Trong cơn khiếp sợ, mọi âm thanh như tan biến khỏi thế giới, mà cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim vững vàng của anh.

Thật ra, dây dưa kéo dài đến tận bây giờ, sớm đã không thể nói rõ là ai đã cứu vớt ai nữa rồi.

Hoài Hâm rưng rưng nước mắt, cô nhấc tay choàng qua ôm lấy cổ anh, khi Úc Thừa cúi đầu dùng đầu lưỡi lau khô những giọt nước mắt ấm nóng của cô, cô bỗng lên tiếng, "A Thừa, hôn em đi..."

Như cô mong muốn, Úc Thừa lấp kín môi cô, ngăn lại bao lời muốn nói vào cơn quấn quýt giữa môi và lưỡi -- Hồ ly đã nói với hoàng tử bé rằng, thuần hoá chính là tạo ra một mối ràng buộc.

"Đối với tớ hiện giờ, cậu chỉ là một cậu bé bình thường, giống hệt với hàng ngàn hàng vạn cậu bé khác. Tớ không cần gì ở cậu, và cậu cũng chẳng cần gì ở tớ. Hơn nữa đối với cậu mà nói, tớ cũng chẳng khác gì hàng ngàn hàng vạn con hồ ly khác. Nhưng nếu cậu thuần hoá tớ, chúng ta sẽ cần đến lẫn nhau."

* Hoàng tử bé, được xuất bản năm 1943, là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn và phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry.

Bao nhiêu đêm xem phim cùng nhau, bao nhiêu cuộc gọi gần gũi cận kề bên tai, những tin nhắn rải rác, tuyết lớn phủ trắng trời, cái nhìn lướt qua trên cao nguyên cao 5000 mét, dòng suy nghĩ như thuỷ triều bất ngờ ập tới, lan ra, lấp đầy trong tâm trí cô. Hoài Hâm ôm chặt Úc Thừa, như thể rằng anh cũng không thể nào rời xa cô.

"Cái gọi là thuần hoá, chính là tạo ra một mối ràng buộc. Là thời gian mà anh đã tiêu phí vì em, chính vì thời gian ấy đã khiến em trở nên quan trọng như thế."

Có lẽ vẫn còn một vài chuyện vẫn chưa thể xác định được, nhưng mà...

"Úc Thừa, sau này em sẽ ở bên anh... ở bên cạnh anh mãi mãi, mãi mãi."

Ngủ một giấc đến sáng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng vụn bên ngoài rơi xuống bệ cửa sổ khiến chậu cây xanh cũng trở nên có sức sống hơn.

Hoài Hâm vẫn còn buồn ngủ, cô cuốn chăn lật người sang chỗ khác, vừa hay tì lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Úc Thừa ôm cô hôn một cái, tiếng cười khẽ khàng réo rắt, "Chào bữa trưa, em bé của anh."

Hoài Hâm quyến luyến cọ lên ngực anh, đưa tay dụi đôi mắt còn đang mơ màng buồn ngủ, miệng rì rầm nói gì đó, giống hệt một loài vật nhỏ vẫn chưa tỉnh giấc khỏi cơn ngủ đông.

Ánh nắng rực rỡ rơi xuống lọn tóc xoăn của Hoài Hâm, nhuộm sợi tóc đen nhánh sang một màu nâu nhạt cực kỳ xinh đẹp. Úc Thừa đưa tay vén sợi tóc mai mềm mượt bên thái dương cô, hơi xoắn lại một vòng, anh chống người dậy, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng lên gương mặt trắng nõn của cô.

"Có muốn ngủ thêm một lát không em? Hửm?"

Chất giọng người đàn ông trầm khàn đầy nam tính, trái tim cô chợt nóng lên. Đôi mắt đã nhắm chặt của Hoài Hâm hơi động đậy, cô nhõng nhẽo ừ một tiếng.

"Được." Úc Thừa nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của cô, rồi đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó lại khom người cẩn thận dém chăn lại cho cô, thân mật hỏi, "Anh ra ngoài mua đồ ăn, em muốn ăn gì nào?"

"Ừm..."

Cô lật người sang phía anh, hàng mi cong vút run run, cô nũng nịu nói, "Xíu mại."

Gương mặt mịn màng như được phủ một lớp phấn hồng trông cực kỳ đáng yêu, Úc Thừa không kìm được đưa tay gẩy nhẹ chóp mũi của cô, "Còn gì nữa?"

"... Cháo thịt trứng muối." Hoài Hâm cau mũi, vô thức tránh né, Úc Thừa cười khẽ, "Ừm, còn gì nữa không em?"

"Bánh trứng."

"Được, tuân lệnh." Anh lại cúi xuống hôn cô một cái, "Em bé ngoan ngoãn ở đây chờ anh về nhé."

Hoài Hâm nũng nịu đáp lại, Úc Thừa ngắm cô thêm một lúc, sau đó mới cầm thẻ phòng đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, một mùi thơm thoang thoảng đã đánh thức Hoài Hâm. Cô ngồi dậy, phát hiện người đàn ông đang bày đồ ăn lên bàn, anh tách đôi đũa dùng một lần ra, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, "Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ra đây ăn."

"Dạ."

Hoài Hâm chậm chạp đứng dậy, tiện tay lôi một tấm vải không biết là chăn hay là áo choàng tắm khoác đại lên người, sau đó đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi thay đồ.

Lúc bước ra, Úc Thừa đã chờ được một lúc, cô lò dò bước tới, anh thuận thế đưa tay ôm lấy cô vào lòng.

Hai người thân mật tựa như trẻ sinh đôi, Hoài Hâm ăn cơm cũng phải ngồi trên đùi anh mới chịu ăn, hiển nhiên Úc Thừa cũng chiều theo ý cô. Anh mua món cháo thịt trứng muối và xíu mại thịt bò mà cô thích nhất, có cả bánh trứng mềm xốp vàng óng trông cực kỳ ngon miệng.

Dưới ánh nắng ấm áp, hai người cùng nhau chia sẻ món ngon, không ai nhắc đến chuyện tối hôm qua, quan hệ giữa bọn họ cuối cùng cũng có sự thay đổi, đã không còn so đo đến những lời hứa hẹn kia liệu xuất phát từ thật lòng hay là giả dối.

Buổi sáng và buổi trưa, Hầu Tố Hinh vẫn còn nghỉ ngơi, Hoài Hâm cũng mệt mỏi cả đêm qua, cô chỉ muốn làm tổ trong khách sạn giết thời gian.

Từ hôm qua cô đã phát hiện trong phòng khách sạn có một cái TV cỡ nhỏ, đống thư mất công mất sức lấy về vẫn còn đặt ở một góc không ai thèm đoái hoài đến, trong phòng không còn chỗ ngồi, thế là Hoài Hâm vỗ vỗ lên giường, ra hiệu gọi Úc Thừa đi tới.

Xấp thư dày cộp kia nằm cách đó không xa, Úc Thừa nhìn lướt qua, hàng mi cong dài như cánh quạt phủ xuống mí mắt một bóng mờ, đáy mắt tối sầm lại không thể đoán được cảm xúc.

Hoài Hâm biết đó ắt hẳn là một hồi ức vẫn luôn canh cánh ở trong lòng anh, nếu muốn chạm vào thì phải cần rất nhiều dũng khí. Cô vòng tay qua cổ Úc Thừa, hôn lên khoé môi anh, thân thiết tựa vào lòng anh, mè nheo cất giọng, "Anh ơi."

"... Ơi?" Úc Thừa nghe lời nhìn sang.

"Anh có muốn xem phim cùng em không?"

Chỉ xem phim thôi.

Hoài Hâm lẳng lặng nhìn anh chăm chú, cả người dựa về phía sau, kiên nhẫn chờ anh đáp lại.

Úc Thừa gật đầu, cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, anh khép hờ mắt đáp lại một tiếng. Hoài Hâm mỉm cười, chọn bộ Big Fish, một bộ phim thể loại giả tưởng được công chiếu tại Canada vào năm 2003.

* Theo mình tìm hiểu thì đây là bộ phim của Mỹ, được công chiếu tại Mỹ vào 10/12/2003.

TV nhỏ chỉ có thể chiếu mấy kênh của đài truyền hình, Hoài Hâm đành dùng máy tính bảng của Úc Thừa. Cô và anh tựa lên đầu giường cùng nhau xem phim. Khi bản nhạc dạo đầu chầm chậm vang lên, hai người cũng bắt đầu lấy lại tinh thần.

Big Fish là một câu chuyện huyền thoại mà Edward đã kể với Will - con trai của mình, trong câu chuyện ấy bao gồm cả những trải nghiệm kỳ diệu trong những chuyến đi của cuộc đời ông, không ai có thể xác nhận đó là thật hay giả. Ông từng gặp mụ phù thuỷ trong rừng già, từng kết bạn với một người khổng lồ, từng giúp một chủ gánh xiếc cứ đến tối là biến thành người sói, từng đi đến một thị trấn xanh ngát - nơi mà tất cả mọi người đều không mang giày, ông còn gặp một chú cá vàng khổng lồ phát ra ánh sáng trong một dòng sông.

Tuy hoang đường nhưng lại rất hài hước, suy nghĩ phong phú, tràn ngập trí tưởng tượng, trên hành trình kỳ diệu ấy, Edward đã gặp được tình yêu của đời mình - Sandra.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng ông đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Edward đã hao hết tâm tư để điều tra cô là ai, sau đó ôm một bó hoa thuỷ tiên vàng đến trước nhà của cô và tỏ tình.

Song, Sandra đã từ chối ông, nhưng vào một ngày nào đó, khi vừa thức dậy, khoảnh khắc cô mở cánh cửa sổ bằng kính trên phòng ngủ tầng hai, và rồi bất ngờ phát hiện ra, cánh đồng bên dưới nhà đã phủ ngợp cả một biển hoa thuỷ tiên vàng mà cô thích nhất do chính tay Edward strồng.

"Nhưng anh vẫn chưa quen tôi cơ mà." Sandra nói.

Edward mỉm cười, "Tôi có cả một đời để tìm hiểu em."

Sau này, khi Will đã hiểu ra mọi chuyện, đó chính là chuyện xưa đã được ba anh tô điểm bởi ký ức của ba, và đó là cách mà ông ấy đã dùng ống kính cổ tích để cảm nhận thế giới này. Cuối cùng anh cũng làm hoà với ba mình, đồng thời nhận ra rằng, tất cả những câu chuyện này không phải là những câu chuyện hoàn toàn hư ảo, quan trọng là do cách bạn nhìn nhận thế nào với quá khứ của mình mà thôi.

Mọi trải nghiệm của chúng ta đều do chúng ta định nghĩa. Đây là một câu chuyện lãng mạn, xem hết bộ phim thì trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.

Ánh nắng ban mai len lỏi qua mạn cửa sổ xuyên vào trong phòng, nhẹ nhàng, chầm chậm rắc xuống những mảnh vàng vụn dưới chân giường. Hoài Hâm quay sang nhìn Úc Thừa, những đường nét tuấn tú của anh cũng được phát hoạ càng thêm dịu dàng và mềm mại hơn. Ngón tay hai người chỉ lơ đãng móc lấy đầu ngón tay của đối phương, sau một giây im lặng, cả hai lại trao nhau một nụ hôn lưu luyến.

Đầu lưỡi ấm áp quấn quýt, hơi thở mát lạnh của anh phả đến, Úc Thừa an ủi mơn trớn trên đôi môi cô một lúc, nhìn cô thật sâu, "Bé mở thư đi."

Khoé môi Hoài Hâm cong lên, cô vòng lấy cổ anh, âm cuối hơi nâng lên, "Mở được hả anh?"

"Ừ." Anh cũng cười, "Mở đi, mở cho em xem."

Ba mươi chín lá thư, xếp gọn thành hai chồng, bọn họ loay hoay một lúc mới tìm được lá thư đầu tiên.

Năm ấy Úc Thừa chỉ mới học lớp mười, nét chữ vẫn còn ngây ngô nhưng rất nắn nót, dù không phải là nét chữ rồng bay phượng múa như bây giờ, nhưng vẫn rất cứng cáp và mạnh mẽ.

[Ba, mẹ, thấy chữ như thấy con. Lâu rồi không gọi điện cho ba mẹ là vì con được nhà họ Phan đưa ra nước ngoài du học, dạo gần đây mới thu xếp ổn thoả, nhưng vì còn không gọi vào số điện thoại lúc trước được nên con mới chọn cách viết thư này. Mọi người vẫn khoẻ chứ? Con rất nhớ ba mẹ, nhớ ba mẹ lắm...]

[... Đường xá bên này rộng hơn bên mình rất nhiều, nhưng mỗi khi đi trên đường, con đều cảm thấy bất an, thấy mình không hợp với nơi này. Nhưng tiếng Anh của con dạo này rất tốt, con đã tự giới thiệu bản thân ở tiết học đầu tiên, tiết sau đó cũng có bạn học đến bắt chuyện với con, vào lúc ấy, con đã bắt đầu cảm thấy mong chờ hơn, có lẽ con cũng có thể hoà hợp với nơi này.]

Lá thư đầu tiên không dài, anh chỉ kể sơ qua cuộc sống của mình ở nơi đất khách, gửi lời hỏi thăm đến vợ chồng nhà họ Úc.

Hoài Hâm mím môi vuốt ve những dòng chữ ấy, những nét chữ như hãy còn nguyên mùi mực sau bao năm trôi qua, trong lòng cô âm thầm mường tượng ra hình ảnh Úc Thừa đã làm gì khi một mình cô đơn ngồi trong ký túc xá viết xuống những dòng thư này.

Thư không có hồi âm, thế là anh viết thêm một lá thứ hai, lúc bấy giờ mới bắt đầu kể thêm về cuộc sống của mình.

[Ba mẹ, hai người vẫn khoẻ chứ? Con ở đây rất tốt, cũng dần quen với cuộc sống nơi này. Hoạt động ngoại khoá ở nước ngoài vô cùng phòng phú, con thường cùng bạn học chơi bóng quần, cưỡi ngựa. Ngoại trừ một vài người, mấy bạn học khác đều rất thân thiện.]

[Bọn con bên này vừa đón lễ Tạ ơn, các bạn học hầu như đều là người địa phương nên đã về nhà hết. Cậu bạn Ivan của con đã mời con đến nhà ăn gà tây nướng, nhưng con không muốn làm phiền bọn họ. Con không có chỗ nào để đi, đành ở trong ký túc xá học bài. Nhưng con đang nghĩ, nếu Tết này mà con vẫn còn ở nhà, chắc hẳn mẹ cũng sẽ làm một bàn đồ ăn cho con...]

Lá thư thứ ba như một sự tự quyết định, Hoài Hâm biết, khi ấy đã qua hơn nửa năm, anh đã bình thản chấp nhận sự thật rằng anh sẽ không nhận được thư hồi âm.

[Hôm nay trong lúc tranh luận trên lớp con đã gặp một chuyện không vui. Thành viên trong nhóm đối đầu với con tỏ thái độ bài xích rõ ràng, nói rằng tư duy phản biện của người châu Á rất kém nên không muốn cho con có cơ hội phát biểu. Nhưng con đã đứng dậy, dùng tiếng Anh lưu loát để bác bỏ những logic cứng nhắc của cậu ta, đồng thời nhận được sự công nhận của giáo viên và các bạn học khác]

[Con rất nhớ món bánh thịt bò mà mẹ làm, hôm nay con ăn trưa với xúc xích xông khói và trứng chiên. Thật ra thì mỗi ngày đều như nhau, nhưng nếu lấy trái cây khác tráng miệng thì sẽ có cảm giác khác.]

Dứt câu, anh còn vẽ thêm một mặt cười gắng gượng phía sau. ":)". Hoài Hâm xem đến đây thì phì cười, cầm thư thở dài, "Anh ơi, sao anh lại đáng yêu thế!"

*** Jeongie:

Chuyện là tuần sau mình có việc nên phải off 1 tuần, tranh thủ tuần này double chương để bù cho mọi người, nhưng hông biết có kịp đăng 2 chương của 2 hố kia không nữa. TT^TT

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.